
ng chị đã biết là em đến rồi”
“Cho xin đi chị gái, căn
bản điều này là không thể!”
“Ha ha ha ha, bị em phát
hiện rồi sao, nhưng mà, em cũng rất lớn mật đấy nhé, dám mặc váy tới gần chị,
không sợ chị dùng gậy gỗ cho em lộ liễu hết sao?”
“…” Nếu như tôi biết
trước sẽ phải đến gặp ngài, tôi làm sao ngu đến mức mặc váy chứ, đều tại Hàn
Vũ.
Lúc này, chị ấy chợt phủi
tay, hạ lệnh mười phần khí thế với đám học sinh đang tập trung bên dưới: “Cô có
chút việc riêng, các em biết điều một chút đợi đến lúc hết giờ hãy lên lớp,
không được phản kháng!”
Quả nhiên là nhân vật nữ
vương điển hình a!
Khi các học sinh biết
điều một chút “tiếp chỉ” xong, chị ấy thân mật nắm tay tôi đi khỏi sân vận
động.
“Chị gái à, cái này có
được coi là lạm dụng chức quyền, công và tư không phân biệt hay không?”
“Em gái a, chúng ta đều
như vậy cả mà, đừng nói với chị là giờ phút này em xuất hiện ở đây không có
trốn việc nhé!”
“A ha ha ha ha…” Tôi xong
rồi, đành cười trừ mấy tiếng.
Đây chính là hình thức ở
chung với đàn chị của tôi, tỷ thí với nhau, trêu chọc lẫn nhau, tình cảm tốt
đẹp, cho dù là sau khi tốt nghiệp vẫn giữ liên lạc thường xuyên, chẳng qua sau
khi kết hôn, mối liên lạc này tựa hồ ít đi một chút.
Đàn chị rất nữ vương đem
tôi mang vào bên trong phòng làm việc của mình, không nhìn các giáo viên khác,
kéo tôi ngồi xuống bắt đầu h
“Đàng hoàng khai ra mau,
em biết cái anh chàng Hàn Vũ kia sao, nghe anh ta nói em gả cho em trai anh ta
hả?”
Thế là, tôi đem câu
chuyện đi quán rượu tìm tình một đêm, kết quả tìm được Hàn Lỗi, sau đó cùng anh
lăn lộn trên giường rồi kết hôn, cả chuyện cạy mở khóa phòng anh vân vân vân
vân, tất cả đều nói hết với đàn chị kính mến.
“Ha ha ha ha! Hóa ra là
em dùng chiêu bẻ khóa của chị lẻn vào phòng anh ta tìm sách A! Em gái ơi là em
gái, làm khá lắm!” Đàn chị cười lớn “Khen ngợi” tôi. “Nhưng mà, em cũng thật
lớn mật nha, dám đến quầy rượu tìm đàn ông!”
“Phải cần chứ…” Tôi vẻ
mặt thối hoắc nói: “Phụ nữ đôi khi chính là cần điên cuồng một phen như vậy”
“Chị có chút hâm mộ em
rồi!” Đàn chị đột nhiên có chút cảm tính nói.
“Bên cạnh chị cũng có một
người đàn ông mà!”
“Em là nói Hàn Vũ sao?”
Đàn chị hồ nghi nhìn tôi , sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói, “Hóa ra em là do anh
ta phái tới à?”
Ách, rõ ràng đến như vậy
sao, như thế có phải cũng chứng tỏ rằng tôi là một kẻ nằm vùng thất bại hay
không?
“Vậy chị cảm thấy thế
nào?”
“Thật ra thì…” Cô suy
nghĩ một chút, sau đó lộ ra một nụ cười đùa dai nói, “Em về nói với anh ta,
theo đuổi chị cũng có thể, chỉ cần làm cho chị cảm động, tất cả đều có thể!”
Nhìn đàn chị kính mến
toàn thân tỏa ra ánh sáng của trò đùa dai, dưới đáy lòng tôi âm thầm len lén
giúp Hàn Vũ quăng mấy cân mồ hôi lạnh, làm chị ấy cảm động? Chị sợ đến lúc băng
cũng bị làm cho hòa toan, đàn chị nhà chúng tôi vẫn cứ thờ ơ mất thôi!
Buổi tối sau khi về đến
nhà, bất chấp Hàn Lỗi đang ở hiện trường, cũng không cần biết có phải gạt anh
hay không, tôi thông suốt nghiêm túc gọi điện thoại đem Hàn Vũ triệu hồi đến
nhà mình.
Nghe giọng điệu nghiêm
túc của tôi, Hàn Vũ cũng bất chấp nguy hiểm sẽ b Hàn Lỗi cười nhạo, hấp tấp
chạy tới.
Ngồi trên ghế sa lon ở
nhà mình, tôi đem lời của đàn chị thuật lại từ đầu đến đuôi, không sót một chữ,
xác thực, xác xác thực thực, hoàn toàn không hề qua gia công nghệ thuật truyền
lại toàn bộ cho Hàn Vũ.
Hàn Vũ ngu ngốc hoàn toàn
không những không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề mà ngược lại càng
thêm ái mộ nữ vương của mình, vẻ mặt mê man cảm khái nói: “Không hổ là Hân Hân
của tôi, cá tính cỡ nào a!”
Hàn Lỗi lẳng lặng ngồi ở
một bên, bằng vào trí thông minh của mình lập tức nghe ra hậu quả trước sau,
anh cười nhạo khẽ hừ một tiếng, lý trí hé ra vấn đề nhất châm kiến huyết*. “Anh định làm sao để cô ấy cảm động?”
(*nhất châm
kiến huyết: một châm thấy máu, một câu nói trúng trọng tâm của chuyện)
Cái vấn đề này đem Hàn Vũ
kéo lại hiện thực tàn khốc, vẻ mặt anh ta khóc lóc cùng phiền não nói: “Đúng
vậy, tôi làm như thế nào để khiến cô ấy cảm động bây giờ?”
“Nếu không thì tặng quà,
phụ nữ các em thích nhất cái gì nhỉ, hoa sao?” Hàn Vũ hỏi.
“Người khác thì em không
biết, dù sao em không hề thích mấy thứ ấy, so sánh với hoa và mấy món đồ không
thực dụng khác, em thà rằng người ta trực tiếp đưa mình phong bì đựng tiền còn
hơn.” Tôi ăn ngay nói thật.
“Thì ra là vậy à?” Hàn
Lỗi bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt thành thật nói với tôi, “Vậy sao này em nhớ nhắc
anh, muốn tặng quà cho em thì nên trực tiếp đưa phong tiền.”
Hàn Vũ méo miệng nhướn
mày kháng nghị: “Các người thật tình bắt lính theo danh sách sao?”
“Một khóc hai nháo ba
thắt cổ đi!” Hàn Lỗi lành lạnh đưa ra một chủ ý thiu thối.
“…”
“Nếu không…Chúng ta thử
dùng khổ nhục kế một chút?” Tôi có vẻ cũng đã nghĩ ra một chủ ý thiu thối không
ké
Hai mắt Hàn Vũ sáng ngời,
gật đầu tỏ vẻ cho tôi tiếp tục nói.
“Ừm, gần đây không phải
trời rất lạnh sao? Anh chỉ cần suốt đêm chắn giữ dưới lầu của ký túc xá, cứ như
vậy, chị ấy hẳn là sẽ bị thành