
làm tốt
công tác tư tưởng cho Tô Tầm trước đã, nói đơn giản chính là giúp cô ấy tẩy
não, để cô ấy đáp ứng cùng Tần Hạo ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Sợ rằng Tần Hạo lúc ấy
lại tỏ ra phong độ thân sĩ, bị sự căng thẳng của Tô Tầm đánh bại, cho nên tôi
quyết định đến chỗ mẹ chồng mượn một viên thuốc có thể khiến cho bọn họ không
thể giải thích được gì mà tự cởi quần áo, để hai người bá vương ngạnh th* lẫn nhau, đầu giường gây
lộn cuối giường hòa hợp.
(*Bá vương
ngạnh thượng cung: là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh
giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Xem chi tiết ở cuối
chương)
Quyết định chủ ý xong,
chúng tôi bắt đầu chia nhau hành động.
Cuối cùng, dưới sự thâm
tình của Giang Mặc Mặc và cộng thêm một điểm cho kỹ thuật diễn kịch trời sinh
của cô nàng, Tô Tầm đã đáp ứng ăn tối ở nhà cùng với Tần Hạo, còn đáp ứng sẽ để
chúng tôi chuẩn bị bữa tối nữa.
Tiếp đó, tôi hưng phấn ầm
ầm chạy về nhà lớn của Hàn gia, bắt chuyện qua với hai ông bà Hàn vẫn đang canh
chừng trước cái tivi xem kênh văn nghệ như cũ, sau đó thần bí đẩy mẹ chồng vào
phòng của bà, nói một mạch hết chuyện của Tần Hạo và kế hoạch của chúng tôi ra
cho bà nghe.
Không ngoài dự đoán, mẹ
chồng tôi hưng phấn tỏ vẻ sẽ dùng hết sức lực có được tới hiệp trợ chúng tôi.
Cho nên bà liền mở một
hộc tủ, lấy một cái hộp ra, mở nắp, cẩn trọng cầm một viên thuốc “tội ác”, cười
gian tà mài nhỏ nó.
Tôi cũng cẩn trọng cầm
lấy bọc giấy chứa thuốc bột được mài ra từ viên thuốc ban nãy, tạm biệt mẹ
chồng, lúc này bà bỗng dưng kéo tôi lại, cười mập mờ tỏ vẻ nếu có cơ hội nhất
định phải CALL cho bà để bà đến tận hiện trường, mà tôi cũng cười xấu xa như
thế đồng ý với bà.
Hưng phấn cầm bọc giấy
chạy về phòng khách nhà Tô Tầm, phát hiện Lưu Tĩnh đúng lúc đã nấu ăn xong, bữa
ăn tối dưới ánh nến đã được chuẩn bị, không khí yên tĩnh cũng đã được bố trí
hoàn hảo.
Tôi đem bột thuốc chia
làm ba phần, sau đó ba người rót vào hai chén rượu đỏ, cười gian trá vô cùng,
dĩ nhiên, kẻ chân chính tiến lên chỉ có tôi và Giang Mặc Mặc thôi.
Tôi cùng Giang Mặc Mặc
ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn chằm chằm vào chén rượu, hai mắt tỏa sáng, sau
đó hai người rất ăn ý trấn định đem bột thuốc rắc vào bên trong chén, ừm, bột
thuốc quả nhiên gặp chất lỏng liền tan ngay, hoàn toàn không nhìn ra chút sơ hở
n
Cảm giác không nên lãng
phí bột thuốc nên chúng tôi xui khiến Lưu Tĩnh đem đống thuốc còn dư lại rót
hết vào bên trong bình rượu đỏ, không tin tối nay bọn họ không lăn đến trên
giường.
An bài tốt mọi chuyện
xong, chúng tôi cười gọi Tô Tầm và Tần Hạo vào phòng khách, sau đó ba người im
lặng phiêu bay khỏi căn nhà, trấn thủ tại trước cửa từng thời từng khắc chú ý
tình hình bên trong.
Đóng kín cửa giúp bọn họ
sau, tôi rất lão luyện lấy ra mấy cái cốc giấy, phát cho Giang Mặc Mặc và Lưu
Tĩnh mỗi người một cái, định dùng nó để nghe lén.
Lúc này, bờ vai của tôi
bị vỗ nhẹ mấy cái, quay đầu lại nhìn, hóa ra là Lưu Tuấn, anh ta hỏi tôi có còn
chén giấy nào không, sau đó tiến tới bên cạnh cô gái của mình cùng nhau nghe
lén.
Tôi quay đầu nhìn về phía
hai kẻ không chịu cùng chúng tôi “thông đồng làm bậy” – Hàn Lỗi cùng Hà Dịch,
giơ giơ hai cái cốc giấy còn thừa trong tay, tỏ vẻ nếu bọn họ muốn gia nhập vẫn
còn có thể.
Hai người đàn ông hết sức
ăn ý khoanh tay đứng ở một bên, lắc đầu tỏ vẻ tuyệt đối không tham gia hành
động thấp kém như thế.
Quay đầu lại nhìn các tổ
viên của tiểu đội nghe lén đang dán tai vào cửa, tôi cố nén cười, chỉ thấy vợ
chồng Lưu Tuấn ỷ vào ưu thế thân cao đứng đem lỗ tai dán trên cốc giấy, còn Lưu
Tĩnh và tôi thì ngồi chổm hổm hoặc quỳ xuống đất, tư thế rất tức cười, rất thô
tục.
Nhìn Lưu Tĩnh hăng hái
bừng bừng, tôi chỉ có thể nói, quả nhiên là gần mực thì đen a, một cô gái thật
tốt cứ như vậy bị chúng tôi làm hư đi rồi.
Về việc chúng tôi rốt
cuộc có nghe lén được tình hình thực tế bên trong hay không thì chỉ cần nhìn vẻ
mặt thất vọng cùng tiếc nuối là biết, cánh cửa này quả nhiên cách âm rất tốt a,
ban đầu là kẻ nào đã gạt tôi nói cách âm không tốt chứ?!
Hàn Vũ nịnh hót nói: Hạ
Anh, chúng ta chơi một trò chơi đi, tên là…
Trải qua sự tác hợp tỉ mỉ
của đám người chúng tôi, Tần Hạo cuối cùng cũng cùng Tô Tầm lăn trên giường thành
công, dĩ nhiên, không phải là chúng tôi dùng cốc giấy nghe lén, mà là tôi ở cửa
nhìn, đến!
Đó là sáng ngày thứ hai
sau chuyện xảy ra, đêm trước tôi còn cố ý đặt đồng hồ báo thức, sáng sớm hôm
ấy, ngay cả năm đó thi tốt nghiệp trung học tôi cũng không nỡ dậy sớm như vậy
đâu nha, khó có được lúc đồng hồ vừa vang lên một giây tôi đã tự động, can tâm
tình nguyện lập tức tung mình rời giường, rửa mặt qua loa sau đó chạy ra khỏi
nhà, tính toán chắn giữ trước cửa chính nhà Tô Tầm, tuyệt không buông tha cơ hội
trêu chọc Tần Hạo, mà lúc vừa chạy ra đến nơi đã thấy có mấy người sớm ngồi
chồm hổm ở đó, không ai khác chính là Lưu Tuấn, Giang Mặc Mặc và Lưu Tĩnh, tôi
nhanh chóng tiêu sái đến bên họ ngồi xuống nhập bọn, sau đó cười gi