
Mắt thấy thời gian đã
không còn sớm lắm, không xê xích gì nhiều, Hàn Lỗi kéo tôi cáo từ, vì lễ phép,
Hà Dịch cùng Lưu Tĩnh cũng đứng dậy đưa tiễn, khi chúng tôi đi ra cửa nhà bọn
họ, vừa móc cái chìa khóa nhà mình ra, Hàn Lỗi đột nhiên xoay người cong cong
khóe miệng với Hà Dịch, hài hước nói: “Hà Dịch, không tệ nhỉ, tiếp tục cố gắng,
nhớ lấy, muốn thì phải lao đến mà đoạt!”
Không cần phải suy nghĩ
thêm, chàng mỹ thiếu niên hiểu rõ ý là gì lập tức đỏ bừng mặt, mà vẻ mặt Lưu
Tĩnh thì không ngoài dự đoán cũng phối hợp đỏ mặt theo.
Ôi trời… “muốn thì phải
lao đến mà đoạt”…một danh ngôn rất MA nha, Hàn Lỗi ơi là Hàn Lỗi, anh quả nhiên
là người đàn ông của em!!!
Giải quyết xong chuyện
nhà của cặp vợ chồng son Lưu Tĩnh và Hà Dịch rồi, tôi có phải hay không nên bỏ
chút thời gian tới “chú ý”, “quan tâm”, “chăm sóc” đồng chí Tần Hạo nhỉ?
Hừ hừ! Tiểu Hạo Hạo ơi là
Tiểu Hạo Hạo, nhìn chị đây đến “chăm sóc” em như thế nào nha!
Vẫn là thời gian nghỉ
ngơi khi đi làm, vẫn là một Tần Hạo bị thôi miên như cũ.
Nhưng cho dù là như vậy,
tôi không thể không bội phục sự chuyện nghiệp của cậu ta từ đáy lòng, lúc xử lí
công việc, mọi thứ vẫn được làm cẩn thận tỉ mỉ, hoàn mỹ đến mức khiến người
khác “đố kỵ”, nhưng mà vừa đến thời gian nghỉ ngơi, anh ta lại lập tức bị “thôi
miên” hoàn toàn, thất thần trong một lúc, chấp hành tốt nguyên tắc lúc cần chăm
chú nên chăm chú, lúc cần lơ đãng cứ lơ đãng. Anh ta là người hoàn mỹ đầu tiên
mà tôi thấy có thể đem biểu hiện thất thần và chuyên chú phối hợp hài hòa như
thế đấy!
“Tiểu Hạo Hạo! Lại đang
đi vào cõi thần tiên sao?”
“Dạ…”
“Lại là về cô gái kia?”
“Dạ…”
“Nói cho chị đây biết một
chút sao!”
“Dạ? Là cô!”
Đấy, lại là cái kiểu này,
mỗi lần hỏi đến vấn đề mấu chốt là anh ta liền lập tức kịp thời khôi phục ý
thức, đây mà gọi là người sai vặt bị thôi miên à! Tần Hạo bắt nạt tôi!
Lầm bầm cùng Hàn Lỗi bước
ra khỏi thang máy ở tầng 15, tôi thế nhưng nhìn thấy cánh cửa đối diện với ngôi
nhà vợ chồng Lưu Tuấn ở cách vách nhà mình mở ra.
Điềuó nghĩa là thế nào?
Có nghĩa là chúng tôi lại có hàng xóm mới!
Không thể không nói, từ
sau khi Lưu Tĩnh dọn vào, quả thực đã làm cho tầng lầu từng bị tôi hư hư thực
thực gọi là “nhà ma” này trở nên thịnh vượng hơn hẳn, vốn dĩ lúc đầu chỉ có tôi
và Hàn Lỗi, hôm nay thế nhưng đã chật cứng người, thật là đáng mừng a, đáng
mừng a!
Về phần người hàng xóm
mới này, mỹ nam tôi liền có thể chấp nhận, chỉ cần không phải là một ông chú
thô tục kỳ quái là tốt rồi.
Đúng lúc này, cửa nhà Lưu
Tuấn mở ra, chỉ thấy cặp vợ chồng son ân ái ngọt ngào kia đứng ở trước cửa nhà
mình nhìn cách cửa đối diện đang mở kia.
“Ơ! Hai người đi hưởng
tuần trăng mật đã về rồi sao!” Tôi cười đi về phía bọn họ.
“Dĩ nhiên, vì chị nhớ mọi
người mà!” Giang Mặc Mặc dùng vẻ mặt làm nũng chạy tới ôm một cánh tay tôi nói.
“Hừ hừ! Tốt nhất là nên
như vậy!” Tôi ra vẻ ghét bỏ cười nói, “Nhưng mà, hai người trở lại cũng thật
khéo nha, vừa về đã đụng ngay đến hàng xóm mới chuyển đến.”
“Duyên phận chứ sao!
Chúng tôi vừa mới về đến nhà, cất hành lý xong liền phát hiện căn nhà đối diện
có người chuyển đến!” Giang Mặc Mặc nhún nhún vai trả lời: “Chúng ta đi xem
người hàng xóm mới này một chút xem sao!”
Bởi vì cảm thấy chỉ có
hai người thì “thế lực đơn bạc” quá, vậy nên chúng tôi lôi kéo thêm cả Lưu
Tĩnh, sau đó, Giang Mặc Mặc giống như gà mẹ dẫn theo hai gà con vây xem diều
hâu, dẫn chúng tôi đến cửa nhà hàng xóm mới, tò mò nhìn vào bên trong.
Hàn Lỗi đối với hành động
của đám phụ nữ chúng tôi vẫn im lặng trầm mặc, cuối cùng quyết định bỏ lại tôi
một mình, bản thân về nhà trước nghỉ ngơi, Lưu Tuấn thì bởi vì không chiếm được
chỗ nhìn tốt nên cũng đành sờ mũi quay vào nhà.
Phòng ốc của hàng xóm mới
rất loạn, trừ những đồ dùng gia đình đã cất kỹ, trên mặt đất vẫn còn một đống
thùng lớn thùng bé xếp ngổn ngang.
Một thân ảnh cao gầy bận
rộn đưa lưng về phía chúng tôi, tựa hồ không hề ý thức được sau cánh cửa lớn
đang có ba người phụ nữ nhìn lén.
Người này rất cao, tôi
nhìn thấy ít nhất phải là 1m75, so sánh với Giang Mặc Mặc 1m70 còn cao hơn đó
nha, tóc ngắn lưu loát, ăn mặc có chút dày cộm, nặng nề nên nhất thời gặp khó
khăn trong việc xác định giới tính.
Có lẽ là nghe được tiếng
kêu gọi của chúng tôi, người này từ từ quay lưng, coi như là cho chúng tôi cơ
hội được nhìn tận mắt diện mạo của mình vậy..
Mỹ nhân a mỹ nhân, cô ấy
tuyệt đối là một mỹ nhân, hơn nữa còn là là một mỹ nhân có vẻ đẹp trung tính
nữa.
Tôi vẫn cho rằng, một
người chỉ cần có một cái mũi xinh đẹp, như vậy mọi thứ trên mặt sẽ đều sáng lên
theo, khiến cả khuôn mặt cũng trở nên xinh đẹp.
Cô gái này chính là người
có một cái mũi hoàn mỹ xinh xắn, ánh mắt màu khói trông rất thời thượng, bờ môi
đỏ mọng mật ngọt, làn da không phải quá trắng như các người đẹp bây giờ theo
đuổi mà là rám nắng vừa khỏe mạnh vừa tự nhiên, thoạt nhìn cuồng dã mà gợi cảm,
cũng bởi vì kiểu tóc cùng vóc người cao khiến cô ấy có loại mị lực mâu thuẫn
giữa mĩ nam và mĩ nữ.
Cô ấy liế