
ở đây, có lẽ còn mua xe hơi riêng nữa.”
Dừng một chút, Lý Hà âm dương quái khí nói tiếp:
– “Con còn đang thắc mắc, hèn gì tự nhiên bỏ đi, cái gì cũng không cần,
con còn nghĩ rằng bọn họ rộng lượng, thì ra là có cách phát tài, thật
ích kỷ, người một nhà cũng không nói cho chúng ta biết một tiếng.”
Trương Thúy Nga nghĩ đi nghĩ lại rồi hỏi:
– “Vậy làm sao bây giờ?”
Lý Hà khẳng định nói:
– “Vừa rồi chắc là chúng ta đi lộn địa chỉ, để con tìm người hỏi một chút.”
Cố Ninh thay đổi một bộ quần áo khác, lúc cô đi ra ngoài thì hai người phụ nữ trước cửa lúc nãy đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cố Ninh lập tức đi đến trường học, chuẩn bị đi đón Trương Giai Giai tan học, sau đó mua chút đồ về làm bữa tối.
Giữa cuộc sống phồn hoa náo nhiệt, con người ta luôn có một hy vọng nồng
cháy, đó là ước mơ tha thiết được sống một cuộc sống bình an của cô ở
kiếp trước.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, giọng điệu của Cố
Ninh bình thản kể lại chuyện hôm nay có người tìm đến cửa cho Trương
Giai Giai biết. Trương Giai Giai nghe xong, sắc mặt trở nên trắng bệch,
giật mình tại chỗ hết nửa ngày mới cắn răng nói:
– “Bọn họ thật
là khinh người quá đáng, Ninh Ninh, mình cũng không ngờ chuyện này lại
liên lụy đến bạn, mình quả thật không biết vì sao bọn họ lại tìm đến
đây, thật là ngại quá!”
Cố Ninh cười cười, nghiêng mặt nói:
– “Những gì bạn đã kể cho mình nghe, mình đều hiểu cả, hiện tại việc cấp
bách nhất là chúng ta phải nhanh chân đi thông báo cho bác trai, bác gái biết, để cho hai người họ chuẩn bị sẵn tinh thần.” Dừng một chút, Cố
Ninh đột nhiên nói bằng giọng điệu kiên định: “Bạn cứ yên tâm đi, lần
này một phần tiện nghi bọn họ cũng không thể chạm đến đâu, một phân tiền cũng đừng mong lấy được.”
Trương Giai Giai gật gật đầu:
– “Ừ.”
Không biết vì sao, khi cô nghe Cố Ninh nói như vậy, trong lòng đặc biệt kiên
định, vừa rồi còn nôn nóng cực kỳ, hiện tại đột nhiên cảm thấy an tâm
hơn hẳn. Cô cảm thấy trên người Cố Ninh, có loại nhân tố làm cho người
ta cảm thấy được yên ổn.
Hai người đi về hướng nhà mình, lúc Cố Ninh cầm chìa khóa mở cửa, Trương Giai Giai nói:
– “Ninh Ninh, bạn đối với mình thật tốt, thật may mắn khi được quen biết bạn.”
Cố Ninh sửng sốt một lúc, quay đầu lại nói:
– “Sao lại nói như vậy? Mình đối tốt với bạn, chẳng lẽ bạn không đối tốt
với mình hay sao? Được quen biết với bạn, mình cũng cảm thấy rất may
mắn.”
Hai người nhìn nhau cười, Trương Giai Giai kéo cánh tay của Cố Ninh vào nhà.
Trở về nhà, Trương Giai Giai gọi điện thoại cho cha mẹ cô. Trương Quốc Đống cũng không ngờ, những người đó có thể tìm tới thành phố Z, bây giờ vẫn
đang trong tháng giêng, có thể thấy được những người đó đã hạ quyết tâm
rất lớn, không chiếm được chút ích lợi nhất định sẽ không chịu để yên.
Sự tình trở nên có chút khó giải quyết, có lúc, ngươi lui một bước, cũng không thể đổi lấy hòa bình, tương phản, người khác chỉ biết được một
tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Trước kia, Thẩm Lan chỉ mơ hồ
biết hai vợ chồng nhà họ Trương xa xứ là có nguyên nhân, đại khái cũng
bởi vì quan hệ không tốt với thân thích gì đó, nhà nhà đều có nỗi khổ
riêng, nhớ tới điều này, cho nên Thẩm Lan chưa từng hỏi thêm nữa. Lần
này sau khi nghe được hai vợ chồng nhà họ Trương kể lại sự thật, Thẩm
Lan cảm thấy thật ngoài ý muốn, cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
Hơn 3 năm trước, hai vợ chồng Trương Quốc Đống cãi nhau một trận với Trương Thúy Nga, rồi nản lòng thoái chí rời bỏ quê nhà đi tha hương, làm như
vậy, cũng là vì muốn cùng với bọn người hay gây sự này, hoàn toàn phân
rõ giới hạn.
Sau khi hai vợ chồng nhà họ Trương kết hôn, bởi vì
chăm chỉ chịu làm việc, cho nên tuy rằng không thể nói là đại phú hào,
nhưng cuộc sống vẫn qua được rất tốt, người một nhà cùng nhau sống hạnh
phúc, cũng thật thỏa mãn.
Mà anh trai và chị dâu của Trương Quốc Đống thì vừa vặn tương phản, hai người hết ăn lại nằm, suốt ngày chơi
bời lêu lổng, dù sao hai vợ chồng họ mỗi ngày đều đến ăn cơm ở chỗ của
mẹ là bà Trương Thúy Nga, nhưng chưa bao giờ bỏ ra một phân tiền đóng
góp vào. Cơ hồ mỗi ngày, Trương Quốc Cường sẽ chạy sang nhà em trai
Trương Quốc Đống mượn ít tiền, tuy rằng không nhiều, mỗi lần đều khoản
năm chục một trăm gì đó, nhưng cứ như vậy cộng lại, một tháng cũng không hề ít.
Hai vợ chồng Trương Quốc Đống đều là người thành thật,
cho nên cũng chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng, Trương Quốc Cường đến mượn 3
lần, bọn họ có thể cho mượn một lần, kỳ thật nói là mượn, không bằng nói là cho, bởi vì Trương Quốc Cường căn bản chưa bao giờ nói đến chuyện
trả lại. Ngày qua ngày cứ tưởng được bình an như vậy mà trôi qua, mãi
cho đến 3 năm trước mâu thuẫn mới hoàn toàn bùng nổ.
Khoảng thời gian đó, Trương Quốc Cường theo thói quen tìm đến chỗ em trai vay tiền, bảo là muốn mượn vốn đi làm buôn bán nhỏ, nhưng Trương Quốc Đống cảm
thấy không đáng tin, cho nên không chịu đáp ứng, mà ông lại ngại với
tình cảm anh em trong nhà, nếu cứ như vậy mà cự tuyệt thì thật không
tốt, cho nên cứ kéo dài như vậy.
Sáng hôm đó, Trương Quốc Đống
đã