Insane
Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328642

Bình chọn: 9.00/10/864 lượt.

anh, cho nên anh nói tiếp:

– “Anh mơ thấy anh làm ra những chuyện rất không tốt, chúng ta không thể ở bên nhau, con đường mà anh đi cũng không giống như bây giờ.”

Dừng một chút, Hà Cảnh thấy trong lòng sợ hãi, nói tiếp:

– “Thật may, chỉ là một giấc mơ kỳ quái chứ không phải sự thật.”

Cố Ninh cũng kịp phản ứng:

– “Ngủ đi, đã trễ rồi.”

– “Ừ.”

Trong bóng đêm, trên một cái giường, Cố Ninh và Hà Cảnh đều không ngủ được,

từng chi tiết nhỏ nhặt trong giấc mơ đó, Hà Cảnh đều nhớ rõ rành rành,

giống như bản thân anh đã từng trải qua.

Lúc đầu, Cố Ninh không

có kéo anh vào trường học lẩn trốn người ta truy sát, anh bị đám người

đánh một trận thừa sống thiếu chết, trong lòng mang oán hận, cũng không

có ai bên cạnh nhắc nhở anh: “Làm điều tốt giúp mọi người.” Tuổi trẻ

đương nhiên đắc tội với không ít người, sau đó anh bị người ta gài bẫy

đưa vào vòng lao lý, bị phán vài năm tù, mà kẻ đặt bẫy anh, còn sai

người trong tù hảo hảo “Chiếu cố” anh.

3 năm sống trong lao

ngục, dù sao anh vẫn còn sống để ra khỏi ngục giam, mang theo một thân

lệ khí, nhưng anh cũng học được cách ẩn nhẫn, chỉ là tim anh trở nên độc ác hơn, lạnh lùng hơn, có thù nhất định sẽ báo, cũng thận trọng hơn,

anh dùng đủ mọi cách đem những người đã từng hãm hại anh đều dẫm nát

dưới lòng bàn chân, địa vị mà anh đạt được càng ngày càng cao.

Nhưng dù sao anh cũng không thể buông tay Cố Ninh, về sau ngoài ý muốn anh

biết được, mấy năm qua Cố Ninh cũng sống không được tốt, trong lúc vô

tình, anh cũng hủy đi cuộc sống yên ấm của cô.

Sau khi anh ra

tù, bạn bè lúc trước thấy anh trở về huy hoàng, đều đến bám dính lấy

anh, bấu víu quan hệ, nói rằng khi anh vào tù, bọn họ cũng làm cho Cố

Ninh không qua được ngày lành.

Kỳ thật anh làm sao không hiểu,

nếu đám người kia thật sự xem anh là bạn, vì sao lúc anh còn đang ở tù,

bọn họ chưa một lần đến thăm anh? Ngược lại đeo bám lấy kẻ ghét anh, hãm hại anh mà a dua, nịnh nọt?

Anh vẫn chưa cắt đứt quan hệ với

mấy người kia, bọn họ làm như vậy, để cho anh không còn mặt mũi đường

đường chính chính đứng trước mặt cô, chỉ cần vừa nghĩ tới bản thân từng

để cho cô vô cùng thất vọng, anh đành phải làm như vô tình đi lướt qua

cô, khí lực cả người giống như đều bị rút hết.

Trong lòng anh

luôn nghĩ, nhất định cô rất hận anh, toàn bộ thế giới thất vọng đối với

anh, anh đều thấy không sao cả, duy nhất làm anh không chịu nổi là ánh

mắt khinh thường mỉa mai của cô.

Sau đó anh biết cô sắp kết hôn, ngày đó, anh cũng có mặt tham gia hôn lễ của cô, không lâu sau đó, anh nhận được tin… cô chết.

Anh có thể chịu được việc cô gả cho người khác, nếu đối phương có thể khiến cho cô hạnh phúc, nhưng làm sao anh chịu nổi sinh ly tử biệt với cô, cô vẫn còn trẻ như vậy, một người đang sống yên lành như thế, làm sao mà

chết? Còn không tìm thấy xác nữa…

Rốt cuộc anh cũng điều tra ra, cái chết của cô không phải ngoài ý muốn, cô kết hôn với tên họ Bạch kia chỉ là một trò đùa, một bản hợp đồng hôn nhân chết tiệt, người đàn ông

kia không hề có tình cảm gì với cô, 3 năm chung sống đối với cô vô cùng

thờ ơ lạnh nhạt. Anh hận bản thân không thể bảo vệ tốt cho cô, tuy rằng

anh đã sớm không có tư cách để bảo hộ cô nữa…

Anh đứng trước bia mộ lạnh như băng của cô khóc đến tâm tê liệt phế, rồi lại tìm đến người chồng hữu danh vô thực của cô mà đánh nhau một trận thừa sống thiếu

chết, anh giống hệt như chó điên, chạy loạn khắp nơi cắn người…

Vốn dĩ anh chỉ có 2 bàn tay trắng, anh có gì phải sợ. Anh hậu tri hậu giác

hiểu được, thì ra anh chỉ nói anh thích cô mà chưa bao giờ vì cô làm

được điều gì cả, ngược lại bởi vì sự tồn tại của anh, khiến cho cô bị

người nhục nhã, làm cho cuộc sống của cô trở nên tối tăm…

Là anh nợ cô, anh luôn muốn trả cho cô, cho dù có đền mạng cũng chẳng có gì quan trọng.

Trong bóng tối, Cố Ninh cảm giác được tâm tình của Hà Cảnh dao động khác lạ,

cô vuốt ve gương mặt Hà Cảnh, cảm giác ươn ướt cho cô biết rằng chồng

mình đang khóc.

Cố Ninh thu tay về, vội vàng hỏi:

– “Làm sao vậy?”

Hà Cảnh nghiêng mặt, suy đi nghĩ lại rồi nói:

– “May mắn đã gặp em, may mắn là em gả cho anh.”

May mắn, đấy chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Hai người trong bóng đêm nhìn đối phương tha thiết:

– “Em cũng vậy, may mắn rằng chúng ta đã gặp nhau.”

Cảm tạ vì đã gặp được nhau, bởi vì gặp gỡ đối phương mà bản thân mới trở nên tốt hơn, cuộc sống vừa đầy đủ lại mãn nguyện.