Snack's 1967
Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ Vạn Kiếp Yêu Em

Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ Vạn Kiếp Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324075

Bình chọn: 8.00/10/407 lượt.

làm toán học cũng nói lắp, Trần Cảnh Nhuận cũng nói lắp.”

“Anh ta đã nói với cậu sao?”

“Đã nói rồi. Còn nói nói lắp rất nghiêm trọng, mình nói rất muốn học

ngôn ngữ của người câm. Anh ấy nói đó là trêu chọc anh ấy, thật đó.”

Bì Bì hết biết nói gì.

Đầu đường đối diện bỗng vang lên âm thanh của tiếng đàn ghi-ta trong trẻo, cô đưa mắt nhìn sang.

“Bì Bì,…” Tiểu Cúc ở đầu kia gọi: “Bì Bì…”

Phố đối diện dưới lầu là quầy bán quà vặt, ở giữa là cửa hàng bán

hoa. Mới khai trương, lẵng hoa lớn xếp thành hình chữ bát (八). Hôm nay

cũng không phải ngày lễ gì, nhưng có thể chúc mừng khai trương, mời dàn

nhạc đến góp vui, có rất nhiều người đứng ở cửa ra vào. Bì Bì nhìn thấy

một hình ảnh quen thuộc.

Không, không phải một, mà là hai.

Lòng cô đột nhiên nhói lên, cô vội vàng dời ánh mắt đi.

“Bì Bì!” Tiểu Cúc tiếp tục gọi: “Cậu còn nghe điện thoại không? Mình muốn lên đó.”

Khôi phục tinh thần, cô cố gắng trấn định lại: “Cậu lên đây đi, nói

chuyện với Trình tiên sinh, tòa soạn báo bên mình có việc, khẩn cấp,

mình đi trước.”

“Được, đi đường cẩn thận.”

“Ừm.”

Cô hít một hơi sâu, chậm rãi thu ánh mắt về.

Phần 2

Cô thấy Gia

Lân quay lại bên Điền Hân, cởi áo khoác ngoài của mình ra, khoác trên

người cô ấy. Sau đó, họ nhẹ nhàng ôm nhau, cọ trán vào nhau giống như an ủi, giống như đã tránh được một tai kiếp.

Tay của cô bị Điền Hân bóp chặt, mặt bị Điền Hân vặn đến đau nhức.

──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────

Nơi đó, có một thân ảnh màu đỏ nhạt, tay Điền Hân cầm xiên kẹo hồ lô, ôm một người con trai dáng cao trước ngực. Cánh tay trái của người con

trai nọ thân mật ôm eo cô ấy, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nói chuyện

với cô ấy.

Vốn cô không thể nhận ra cô gái kia là Điền Hân, nhưng nhìn y phục thì

đúng là như vậy. Màu đỏ nhạt, sau lưng còn có chữ V rất lớn đó, Bì Bì

không chỉ nhìn thấy nó một lần. Thời trung học, Điền Hân đã thích mặc

quần áo có chữ viết đánh dấu, từ nội y, áo khoác, bít tất, khăn quàng

cổ, không thứ gì tránh khỏi.

Mà Gia Lân, chỉ cần nhìn gáy của anh cô đã nhận ra.

Dường như do hơi thở dồn dập, hít phải nhiều hơi lạnh, Bì Bì liên tục

hắt hơi. Mở mắt ra là lúc hai mắt trở nên mơ hồ vì đẫm lệ. Dưới tầng là

tiếng ồn ào huyên náo của mọi người và ánh đèn của những chiếc xe đi

đường. Tất cả đều đang di động. Nhưng cô không muốn gặp lại hai con

người đang ôn nhau thân mật kia, nhìn họ bên nhau giống như một thực

thể, làm ánh mắt cô đông cứng.

Đầu Bì Bì trống rỗng.

Cô không tự chủ được mà lui về sau một bước. Vừa vặn sau lưng là cái ghế dựa, trên mặt ghế còn một lớp tuyết đọng. Cô thẫn thờ ngồi xuống, nước

lạnh như băng từng chút một thấm ướt chiếc quần bò của cô.

Bọn họ ở đây.

Vào cửa hàng bán hoa, mua một bó hoa hồng. Rồi nắm tay nhau đi ra, tay

trong tay đi sang quán bên cạnh uống trà sữa trân châu. Rất nhanh sau

đó, mỗi người cầm một cốc trà sữa lớn, lại cùng nhau đi về phía quầy bán đồ nướng. Ở cửa quán, họ gặp bạn quen, thoải mái cười to với nhau,

người bạn đó vỗ vai Gia Lân, nói đi nói lại hai chữ.

Bì Bì bắt chước khẩu hình của anh ta.

Đầu tiên là chữ o rất nhỏ, sau đó miệng kéo thẳng.

Tuyệt vời? Thoải mái? Thân thiết? Phổ biến …. Cuối cùng là từ nào? Trong lòng cô lặng lẽ tính toán.

Chẳng mấy chốc cô đã tìm được một từ thích hợp nhất.

Chúc mừng.

Người bạn ấy nói… Chúc mừng, chúc mừng.

Trong tích tắc khi hai người đi song song bước về khu đồ nướng, Bì Bì

gọi điện cho Gia Lân. Bên kia, cô thấy Gia Lân nghe điện thoại.

“Alo?”

Gia Lân, là em, Bì Bì đây.”

“Ừm, chào em.”

“Không có gì quan trọng hết, tìm anh tâm sự chút thôi.”

“Ừ, giờ anh đang có câu chuyện bên ngoài, không tiện nói chuyện, nửa giờ nữa anh gọi lại cho em, được không nào?”

Cô hít một hơi sâu, cố giữ giọng nói bình tĩnh: “Anh bận thế thì để mai rồi nói, Hẹn gặp lại.”

Không đợi đối phương trả lời, cô ngắt điện thoại, goi cho Điền Hân.

Lúc bắt máy, cô đang nói chuyện với một người quen, nửa cười đáp: “Alo, ai vậy?”

“Quan Bì Bì”

“Hả, chào cậu.” Cô nói lớn tiếng, Bì Bì có thể trông thấy làn khói trắng tỏa ra khi cô ấy nói: “Cậu hỏi vé của buổi hòa nhạc sao? Yên tâm đi,

đang ở chỗ mình, hai ngày nữa mình đưa cho Đào Gia Lân để mang đến cho

cậu.”

“Sao lại ồn thế, cậu đang ở đâu thế?”

“Đang cùng các bạn ăn đồ nướng.”

Giọng nói của cô ấy thật sự rất vui vẻ.

Bì Bì cảm thấy cơn nóng giận không tên từ bàn chân bốc lên đỉnh đầu,

giọng nói càng thêm hời hợt: “Đùng rồi, dạo này cậu có gặp Gia Lân

không?”

“Không.”

Rất dứt khoát.

Mặc dù cách xa nhau, nhưng cô thấy sắc mặt Điền Hân bỗng dưng thay đổi. Cô ấy ngẩng đầu, nhìn Gia Lân.

Bì Bì cúp điện thoại.

Cô chạy thật nhanh xuống dưới, lao ra khỏi McDonal, chạy về phố đối

diện. Trên đường, cô thấy rất nóng, toàn thân dường như đang sốt cao,

trong làn khói dày đặc của đồ nướng, cô vọt vào quán, một quyền nhắm vào khuôn mặt đầy kinh ngạc của Gia Lân.

Gia Lân hoàn toàn không né tránh, cô nghe thấy âm thanh rắc từ chiếc mũi.

Sau đó, mũi anh bắt đầu chảy máu.

Bì Bì tiếp tục vung quyền, nhưng lại là Điền Hân nghênh đón. Điền Hân kéo lấy cổ áo cô: “Dừng tay