
đúng lúc ấy, tuyệt đối không bao giờ nợ dai.
“Tớ cho cậu mượn một nghìn nhé.”
“Tớ chỉ cần năm trăm thôi.” Tiểu Cúc nhìn xa xôi, nhẹ nhàng nói, “Tớ
đang suy xét đổi một công việc khác lương cao hơn một chút.”
“Đừng để bản thân mình quá mệt mỏi.”
“Bì Bì, chủ nhật tuần trước tớ vừa gặp mẹ.” Vẻ mặt cô là lạ, “Tớ cứ
tưởng bà ấy rời xa quê đến đất khách. Không ngờ bà ta vẫn sống trong
thành phố này. Bà ta giờ là vợ người ta, con cũng đã lớn. Tớ đi ngang
qua trước mặt bà ấy, nhưng họ không nhận ra tớ. Chết tiệt. Người đàn bà
ấy với tớ đã chết rồi. Tớ nguyền rủa tổ tông tám đời của bà ta.”
Bì Bì không dám nói về mẹ trước mặt Tiểu Cúc, bởi nhiều năm cô ấy
chăm sóc cho người cha thần trí mơ hồ kia đã quá vất vả trầy trụa lắm
rồi. Vội chuyển đề tài câu chuyện: “A, hôm nay cậu cũng dùng phấn mắt
này. Nhãn hiệu nào vậy? Xinh quá, tớ cũng muốn mua một hộp.”
Tiểu Cúc lấy trong túi quần jean ra một hộp phấn mắt: “Mua cái gì, đây là quà cậu tặng tớ, còn nhớ không? Quà sinh nhật?”
“Trời ơi, đó là chuyện của hai năm về trước rồi. Hết hạn chưa đó!” Bì Bì kêu lên.
“Quá một thời gian rồi, nhưng tớ thấy vẫn còn tốt.” Cô lấy ra một cái gương nhỏ, tự xăm xoi gương mặt của mình, “Chờ lát nữa tớ sẽ đi gặp anh ấy.”
“Cậu gặp anh ấy? Anh ấy là ai?”
“Thì là người quen trên mạng đó.”
Bì Bì khẩn trương: “Gặp ở đâu?”
“Anh ấy bảo tớ chọn địa điểm, tớ chọn cửa chính McDonald lớn nhất
thành phố C. An toàn chưa?” Cô cười giảo hoạt, “Trước kia tớ từng làm ở
đó, mọi người trong đó đều quen thuộc.”
Hai người nói một hồi, đã hết giờ nghỉ trưa của Tiểu Cúc, cô ấy vào trong làm việc.
Đến 3h, cô gọi điện cho Bì Bì: “Này Bì Bì ….”
Bì Bì đang sắp xếp tài liệu, kẹp điện thoại lên bên tai: “Sao rồi?”
“Tớ không đi gặp anh ta. Tớ bỏ cuộc rồi.”
“Như vậy đi,” Bì Bì bỗng nói, “Tớ đi thay cậu, được không?”
End chương 13
Phần 1
Đầu đường đối diện bỗng vang lên âm thanh của tiếng đàn ghi-ta trong trẻo, cô đưa mắt nhìn sang.
Bì Bì nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc.
Không, không phải một, mà là hai.
Lòng cô đột nhiên nhói lên, vội vàng dời ánh mắt đi.
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
Cổng chính của McDonald ở Tô Ninh thành C đối diện với tầng hai bán
thiết bị điện, lúc tám giờ đến nhưng quán vẫn rất vắng, cà phê cỡ lớn
chiết khấu bảy mươi phần trăm, tương đương với cà phê giá rẻ, là nơi
thích hợp để nói chuyện yêu đương.
Trừ nhân viên phục vụ ra thì bên trong chỉ có tám người. Trong số đó, có bốn người đã có đôi và đang ngồi chuyện trò vui vẻ, nhìn họ giống
những đôi sinh viên đang yêu nhau.
Còn lại bốn người bên trong, có một người là nữ. Loại.
Chỉ còn ba người đàn ông, dễ dàng nhận ra có một người đã quá 50. Loại.
Cuối cùng, cô nhìn về hai người ngồi phía trên, trông họ đều khoảng 30 tuổi.
Người ngồi phía đông, vóc người không cao to nhưng vạm vỡ, gương mặt
có nét giống Thành Long. Anh ta đang ăn một chiếc Big Mac, rau xà lách,
lòng đỏ trứng và tương theo ngón tay anh ta tràn ra ngoài, rơi vãi đầy
bàn. Quai hàm anh ta rung rung vì nhai dưa leo.
Người ngồi phía tây, đeo mắt kính, tướng mạo thanh tú, da trắng nõn,
mặc một chiếc áo sơ mi ô vuông, trên bàn có để một ly cà phê và một đĩa
khoai tây chiên, đang chăm chú đọc báo.
Bì Bì cảm thấy bô dạng anh ta rất lịch sự, nhã nhặn, rất giống giảng viên đại học.
Người mà cô muốn gặp tên Trình Thiểu Ba. Bì Bì đã cố ý tra Google
trước, đúng là có người tên này. Ở khoa toán của viện khoa học thành phố C. Bì Bì lướt net tra luân văn của anh ta, cho không ít kết quả tìm
kiếm. Là dân tốt nghiệp khoa Toán đại học Bắc Kinh, ra nước ngoài du học mấy năm, có học vị tiến sĩ toán khi học đại học ở nước ngoài.
Nếu tất cả đều là thật, Bì Bì thấy rất lạ, anh ta có lý lịch như vậy, dù đến Bắc Kinh hay Thượng Hải tìm việc đều rất dễ dàng, tại sao phải
đến cái thành phố C tầm thường này. Chẳng lẽ anh ta cũng giống Hạ Lan
Tĩnh Đình, là hồ ly?
Trình Thiểu Ba ước hẹn, dấu hiệu để nhận ra nhau là tay anh ta cầm
một tờ báo. Nhưng khi Bì Bì vừa bước vào quán liền thấy bên cạnh cửa lớn có treo một hộp gỗ đen như mực, một cái giá xếp đầy các loại báo chí,
để người đến tùy ý lấy xem. Khách đang bên trong, chỉ cần không ngồi nói chuyện thì dường như mỗi người đều cầm một tờ. Xem ra, cô thật không có kinh nghiệm tìm người. Bì Bì há hốc miệng. Cô nhìn “Thành Long” và “Ô
vuông” đắn đo cả buổi, nửa muốn trực tiếp đến hỏi, nửa lại nghĩ, hay là
trước hết cứ giả vờ mua một ly cà phê rồi tiếp tục quan sát thì tốt hơn.
Trong cửa hàng chỉ có hai nhân viên phục vụ. Một người chịu khó lau
quầy hàng. Người bên cạnh đang rửa bình cà phê trong bồn nước. Bì Bì
chọn cà phê, trả tiền xong, nhân viên phục cụ chỉ máy pha cà phê, nói:
“Chờ một chút, chúng tôi đang pha cà phê mới.”
Cô đứng ở một bên. Không đến vài giây sau, cửa được đẩy ra, có thêm
ba người đàn ông tiến vào. Đi đầu là một người tướng ngũ đoản*, đầu lớn
như cái đấu, đội mũ dạ, lưng đeo túi da, mày rậm, mắt to, hai tai rủ
xuống, cười haha như phật Di Lặc. Ánh mắt anh ta cũng mang một cái gì đó rất tôn giáo. Thân thể nặng nề, lúc đi cứ nẩy