Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ Vạn Kiếp Yêu Em

Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ Vạn Kiếp Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324165

Bình chọn: 8.00/10/416 lượt.

i lớn thuần khiết từ đầu tới chân không tì vết như cô,

sao có thể đi đăng ký kết hôn một cách lén lút như thế được?

Thư phòng nằm kế bên phòng ngủ, có cửa sổ rộng kéo dài từ sàn đến

trần nhà mở ra phía vườn hoa. Đây có lẽ là căn phòng Hạ Lan sử dụng

nhiều nhất trong ngày. Bên cạnh giá sách có một chiếc ghế bành trông

thật thư thái dễ chịu, dưới nền trải một tấm thảm hình tròn, một chiếc

đèn sàn theo phong cách giả cổ chiếu đến từ phía sau. Trên bàn trà kế

bên trái có một quyển sách chữ nổi dày cộm, trong sách có ghim mấy cái

kẹp giấy bằng nhựa ngoại cỡ. Hạ Lan Tĩnh Đình thích dùng mấy chiếc kẹp

giấy bự đủ mọi sắc màu này làm thẻ đánh dấu sách, thói quen này ngay từ

đầu đã dễ dàng bị Bì Bì phát hiện ra . Cô đứng trong thư phòng một lúc

mới nhìn thấy chiếc máy tính trên bàn làm việc đang để mở. Màn hình đang ở chế độ chờ, một quả bóng sặc sỡ đang nhảy lên nhảy xuống trong màn

hình. Bì Bì nhanh chóng bật máy vào mạng đặt lại vé máy bay, chợt nghe

có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

Hạ Lan Tĩnh Đình đã quay lại.

- “Đã đặt xong vé máy bay rồi.” – Cô vội nói.

- “Nhanh vậy à?” – Trong đôi mắt luôn bình thản, lạnh lùng của

anh lúc này lại đang hàm chứa nét cười, tầm mắt lướt qua gương mặt cô, – “Anh đang định nói, anh quên đưa mật mã thẻ cho em.”

Mặt cô trắng bệch:

- “Mật mã?”

- “Hệ thống không yêu cầu em điền mật mã sao?”

- “….. Có yêu cầu.”

Đúng vậy, hệ thống có yêu cầu cô cung cấp mật mã, cô chẳng cần suy

nghĩ liền điền ngay vào một dãy số, lập tức đúng luôn. Cả quá trình diễn ra quá nhanh, cô lập tức tiến hành đổi vé, chẳng kịp nghĩ gì nhiều. Bây giờ nhớ lại, cái cô điền là mật mã của chính mình, vậy mà lại giống hệt mật mã của anh.

- “Hả …” – Cô hít mạnh một hơi, suýt nữa đã nhảy cẩng lên: “Hạ

Lan, anh là nhà ngoại cảm à? Hay là anh biết thuật đọc suy nghĩ người

khác?”

- “Không phải.”

- “Trong ví em có bao nhiêu tiền?”

- “Anh không biết. Sao nào, lẽ nào muốn anh cho em vay tiền?”

Anh tựa người vào cửa, nở một nụ cười thần bí, – “Chỉ có thể nói là do

chúng ta tâm ý tương thông.”

Bì Bì nhìn anh, hơi dở khóc dở cười. Dù có rất nhiều bạn cấp 2 đã lập gia đình, cũng có vài người đã có con, nhưng Bì Bì luôn cho rằng mình

không thuộc về hàng ngũ đó. Sống bên cạnh Gia Lân mười mấy năm, ngay cả

mùi vị bạn gái chính thức như thế nào cũng chưa từng nếm trải; mà Hạ Lan Tĩnh Đình – người đang đứng trước mặt cô đây – gần như chỉ là một người xa lạ, mới gặp mấy lần đã bàn đến chuyện cưới xin, cả đời cô chưa bao

giờ sống buông thả như vậy. Nghĩ đến đây, trong đầu cô lập tức xuất hiện hai từ: chạy trốn. Cô cần tìm một nơi để bình tĩnh lại.

- “Em phải về nhà để chuẩn bị một ít hành lý.” – Cô nói, – “Chúng ta gặp nhau ở sân bay, thế nhé?”

- “Không được.” – Anh lắc đầu, trong khi vươn tay ra chặn cửa lại, – “Em phải ở lại với anh.”

- “Tại sao?”

- “Em phải quan tâm đến anh.” – Anh lần đến nắm lấy tay cô đưa lên môi mình khẽ hôn.

Vệt nắng chiếu xuống in hằn một viền bóng quanh hốc mắt anh. Bì Bì

cảm thấy, nếu nhìn từ góc độ này trông anh rất giống một người mù thật

sự. Anh vuốt ve bàn tay, vân vê từng ngón tay của cô.

- “Em phải coi chừng anh, bằng không anh sẽ làm điều xấu.”

Tế ti đại nhân buồn nôn quá đi – Bì Bì nghĩ. Bất giác lui người về sau trốn tránh lại bị anh kéo vào lòng.

Hơi thở đàn ông nồng đậm. Bì Bì nhìn lên, cảm giác được bờ môi anh

đang sát tới sát lui trên trán mình. Mấy sợi râu lún phún châm chích

khiến cô ngưa ngứa. Bì Bì rất là nghen tị, dù chỉ cho cô mượn mấy sợi

râu ấy làm tóc vài ngày thôi cũng tốt lắm rồi! Chí ít sẽ không khiến cho vị giáo sư tính khí thất thường kia sinh lòng nghi ngờ cô.

Nụ hôn trượt qua trán, qua mày rồi dừng trên mi mắt, mang theo hơi thở nóng bỏng vương vất hương bạc hà ngọt ngào.

- “Ở lại đi, được không? Hở?” – Anh hỏi. Sợ cô không chịu nghe lời, anh đưa tay níu lấy tai cô.

- “Ừm.”- trong lòng cô hoa bay tán loạn, nhất thời không suy

nghĩ được gì. Tâm trí bỗng chốc trôi tuột về thuở ban sơ của thời kì

Chân Vĩnh. Đây như thể là hạnh phúc anh đã đợi từ rất lâu, đến rồi là

phải hưởng thụ ngay chứ không nó sẽ bay vuột mất.

Sân bay là một không gian xa lạ biết bao! Có khi nào anh bị lạc

không? Có khi nào bị lên nhầm chuyến không? Chuyện gì cũng cần người

giúp đỡ cả, có cô bên cạnh mọi thứ chắc chắn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

- “Được rồi.” – Cô đã mủi lòng, cố gắng xiết lấy tay anh thật chặt, để anh biết được sự tồn tại của cô.

Tay anh hơi rung rung, sau đó cả người cũng hơi rung rung.

- “Sao thế?” – Cô hỏi.

- “Cám ơn em.” – Anh nhẹ nhàng đáp, – “Em mãi luôn hào phóng với anh.”

Cô đi theo anh vào phòng khách, thấy trên bàn trà có một tách trà mới pha, hơi áy náy nói:

- “Đây là trà Thiên Hoa vừa pha à? Em uống một ngụm nhé, đúng lúc đang khát nước.”

- “Đừng uống.” – Anh giữ tay cô lại, bắt đầu cởi quần áo trên người cô.

Màn dạo đầu chu đáo khiến cô chưa hết bối rối, cơ thể trong tay anh, xương cốt bị anh giữ lấy, từng tất đều nhũn cả ra.

- “Thích không?” Anh hỏi.

Hai tay cô vòng lên cổ anh, chôn mặt trên vai anh hít thở khó


Old school Swatch Watches