
nói: “Tôi có cách có thể giữ lại nó.”
Hai mắt Lâm Uyển lóe sáng nhìn hắn, kết quả hắn lấy di động trong túi ra lắc
lắc, cô buồn bực thở dài. Trần Kình cầm di động chụp mấy tấm ảnh góc nào đó
trong phòng, lẩm bẩm một mình: “Tôi chẳng có bản lĩnh lớn dám ngăn cản việc dỡ
bỏ, nói thật lòng ngôi nhà cũ này nên phá sập từ mấy năm trước rồi, thành phố
này của bọn em tốc độ kiến thiết vẫn còn hơi chậm.”
Lâm Uyển thất thần nói: “Nơi đây có hồi ức của tôi.”
“Phải rồi.” Trần Kình cũng thấy xúc động nói: “Vậy nên tôi cảm thấy cách của
tôi không tồi, họ xây thứ của họ, em giữ thứ của em, không phải rất tốt
sao?”
Ngoại truyện Trần Kình 2
Hồi nhỏ, cha Trần Kình có vài năm đều làm việc tại thành phố nào đó ở miền
Nam, trong nhà chỉ có mẹ và bảo mẫu. Lúc đó Trần Túy còn đang quấn tã, từ nhỏ
sức khỏe đã kém, suốt ngày ốm đau, ngày nào cũng bế đi viện, may mà có các cậu
luôn chăm sóc, nếu không mẹ hắn đã không chống đỡ nổi.
Năm hắn bảy tuổi, vào kì nghỉ đông mẹ đưa Trần Túy đến nhà cậu, đưa Trần Kình
đến thành phố nào đó thăm cha. Khi đó Trần Thận Hành vừa xử lí một vụ tham nhũng
lớn, quan chức tham nhũng cầm đầu bị xử tử hình, tài sản cũng bị tịch thu. Đứa
con trai sống trong nhung lụa của ông ta từ thiên đường rơi xuống địa ngục, căm
thù Trần Thận Hành đến tận xương tủy, tuyên bố phải trả thù, mãi không tìm thấy
cơ hội đã nảy sinh ý định trút lên đứa con nhỏ của ông.
Chiều hôm đó Trần Kình đi chợ cùng mẹ. Mẹ hắn dồn hết tâm trí vào việc chọn
cá tươi trong bể kính lớn, hắn thì tò mò trèo bên này ngắm bên nọ. Bỗng một bàn
tay sáp đến trước mặt, hắn ngửi thấy một mùi kì lạ, sau đó liền mất đi tri
giác.
Lúc tỉnh lại Trần Kình phát hiện mình đang bị một gã trẻ tuổi cắp nách đi
trên một con đường nhỏ mấp mô, không xa phía trước là một hồ chứa hiện lên ánh
nước lấp lóa.
Hắn lập tức kêu gào vùng vẫy rồi bị gã đàn ông tức giận, ra sức giáng xuống
một cái bạt tai. Mắt hắn nổ đom đóm, miệng tanh lòm, ngay sau đó bị quăng xuống
đất, cú ngã khiến xương cốt hắn suýt rời ra.
Gã đàn ông vẻ mặt dữ tợn, vừa đá vừa đạp, miệng chửi mắng. Trần Kình lăn lộn
né đòn, miệng gào thét: “Đồ khốn! Mẹ kiếp nhà ngươi dám đánh ta, ta bảo ông
ngoại cầm súng bắn chết ngươi!”
“Thằng nhãi ranh khẩu khí khá đấy, đúng là con trai của cha mày, xem mày già
mồm được bao lâu?”
Một lúc sau Trần Kình bị đá đến mức máu mũi giàn giụa, gương mặt nhỏ sưng lên
như quả bí đao, miệng còn nôn ra một ngụm máu. Gã đàn ông điên cuồng trút giận
một hồi vẫn chưa thỏa mãn lại lôi hắn tới hồ nước, đứng trên bờ, không hề do dự
vứt hắn xuống.
Lúc mới đến Trần Kình đã được người lớn nhắc nhở không được đến đây chơi vì
chỗ này từng có người chết đuối. Tuy hắn ngang bướng nhưng cũng sẽ không đùa cợt
với tính mạng nhỏ bé của mình.
Vậy mà lúc này hắn lại bầm dập mặt mũi, đang đạp nước loạn xạ trong cái hồ
này. Gã đàn ông đáng ghê tởm kia đứng đó đắc ý thưởng thức một lúc rồi quay
người đi.
Trần Kình biết bơi chó, nhưng hắn bị hạ thuốc mê, còn vừa bị đánh đập, tay
chân đều không còn sức lực, quẫy đạp mấy cái đã bắt đầu uống từng ngụm nước lớn.
Tai, mũi, miệng chỉ cần là chỗ hở ra, tất cả đều bị nước tràn vào. Hắn như một
miếng bọt biển hút nước không ngừng, càng hút càng nặng.
Hắn hét to kêu cứu nhưng hét vỡ cổ họng cũng chẳng có một ai. Nước không
ngừng dội vào miệng, hắn uống nhiều đến nỗi sắp căng nổ dạ dày. Hai bên sườn
cũng đau muốn chết. Hắn gọi mẹ nhưng mẹ hắn còn đang ở đó chọn cá, mà bà chạy
chậm như thế, bình thường còn chẳng đuổi kịp hắn, đợi bà tìm đến nới chắc hắn đã
chìm xuống đáy hồ rồi.
Mùa rét đậm nước lạnh như băng, Trần Kình rét buốt răng va vào nhau lập cập,
tay chân đông cứng, khớp xương đau nhức, cả người bắt đầu có dấu hiệu biến thành
que kem, có lẽ còn chưa chết chìm đã bị chết cóng.
Hắn hận, hận tên khốn đáng ghét kia, bắt nạt trẻ con thì bản lĩnh gì chứ? Hắn
còn hận sự yếu đuối của chính mình, bình thường chơi trong sân lớn hắn là vua
của lũ trẻ, ai cũng phải nghe hắn, đứa nào không phục cũng bị hắn đánh cho phục,
cuối cùng tất cả đều trở thành quân của hắn. Người lớn cũng sợ hắn, thấy hắn đều
khom lưng cúi đầu, còn luôn tặng hắn những thứ hay ho. Hắn cảm thấy ngoài việc
vóc dáng họ cao hơn hắn một chút ra cũng chẳng có gì ghê gớm.
Ông ngoại còn bảo đợi hắn lớn rồi sẽ cho hắn một khẩu súng, đến lúc đó hắn sẽ
càng uy phong, chỉ huy thiên binh vạn mã, chinh chiến khắp thiên hạ. Nhật Bản
nhỏ bé với liên quân tám nước gì kia, hắn sẽ đánh cho tất cả bọn chúng sợ chết
khiếp, dứt khoát phải trục xuất khỏi địa cầu.
Nhưng sao bây giờ hắn yếu thế này, một gã đàn ông gầy đét đã có thể khiến hắn
thành ra như vậy. Thứ nước chết tiệt này muốn cướp đi sinh mạng nhỏ của hắn. Vừa
nghĩ đến mình sắp chết, hắn bắt đầu sợ hãi, nước mắt bất giác trào ra. Cha nói,
nam nhi không được dễ dàng rơi lệ, nhưng mẹ nó chứ, bây giờ cái mạng sắp mất rồi
còn nam nhi nữ nhi cái gì. Hắn bắt đầu hối hận, vừa rồi sao mình không xin gã
đàn ông đó tha mạng, có phải như vậy gã ta sẽ thương xót hắn là đứa bé con mà bỏ
qua cho hắn?