
thuận thế hôn sâu hơn. Lâm Uyển còn đang
kêu gào những lời hận hắn, từng tiếng hệt như từng nhát cuốc đang đào bới trái
tim hắn. Hắn không nhìn nổi dùng lưỡi chặn cô, sau đó ra sức hút lấy cho đến khi
Lâm Uyển thôi làm loạn vì thiếu dưỡng khí, mềm nhũn dựa vào lòng hắn khóc nức nở
hắn mới bế cô về phòng.
Hôm này ngày mười lăm cùng tháng, Trần Kình đã về từ sớm lôi Lâm Uyển ra khỏi
nhà mà chẳng cần giải thích, đưa cô đến Đại Duyệt Thanh. Ngày Tết, khu thương
mại phồn hoa bầu không khí náo nhiệt, quảng trường nhỏ bên ngoài chất đầy tượng
băng tạo hình các kiểu, óng ánh lóng lánh, nổi bất nhất là mười hai con giáp
phân bố xung quanh, rất nhiều trẻ em và học sinh tới đây chụp ảnh với con giáp
của mình. Bên ngoài rất đông người, Trần Kình cứ kéo Lâm Uyển vào trung tâm mua
sắm, trong đó treo đèn kết hoa, không khí náo nhiệt, đại sảnh tầng một treo từng
hàng thiếp đỏ, rất nhiều người đều đang ngửa cổ xem.
Trần Kình kéo Lâm Uyển đi, nói: “Chúng ta cũng qua đó xem.”
Lâm Uyển bị nhiễm không khí ngày Tết vui vẻ, tâm trạng tốt lên không ít, cô
vốn cũng thích chơi, thấy đông người đều đang đoán câu đố đèn như vậy không khỏi
nóng lòng muốn thử.
Cô chưa kịp nhìn, Trần Kình đã chỉ cô xem một câu đố đèn: “Trên trời rơi
xuống một Lâm muội muội (gọi là…)”.
Hắn cười nói: “Cái này hay, có thể đoán được không?”
Lâm Uyển chớp mắt nói: “Không biết.”
“Cho em nghĩ.” Trần Kình hơi do dự nói: “Tôi biết rồi.”
“Cái gì?”
“Nữ sinh cấp ba.”
“…”
Trần Kình ra vẻ như thật sự ghi nhớ số câu đố đèn rồi liếc mắt nhìn thấy một
câu thú vị: “Nâng ngực không thành, tìm đến cái chết (Khẩu ngữ năm chữ)”.
Lâm Uyển thấy hắn cố tình trêu đùa, nói không thiện cảm: “Chả biết.”
Trần Kình cười cô: “Sao em ngốc thế, thật đáng buồn, không to được là chết
sao?”
Lâm Uyển một lúc sau hiểu ra, nghiến răng nói: “Không thẹn là tên biến
thái.”
Cô nhìn sang trái chọn lựa, cuối cùng tìm được một câu thú vị, vẫy tay gọi
Trần Kình tới xem, khiêu khích đọc cho hắn nghe: “Là đàn ông đều thích phiêu bạt
khắp nơi (Tục ngữ chín chữ).”
Trên mặt Trần Kình hiện lên chút khó chịu, Lâm Uyển đắc ý nói: “Đàn ông chẳng
có air a gì!”
Trần Kình ngụy biện: “Em đọc sai rồi, là thanh bốn.”
“Là thanh ba, ‘chẳng có ai ra gì’[1'>.” Lâm Uyển vẫn đọc thanh ba như cũ,
trừng mặt nhìn hắn.
[1'> Tiếng Trung có tất cả bốn thanh điệu, trong câu tục ngữ “Là đàn ông đều
thích phiêu bạt khắp nơi, chẳng có ai ham vật chất”, Lâm Uyển đã cố tình đọc
chệch âm ở vế sau khiến nghĩa của câu trở thành “đàn ông chẳng có ai ra gì”.
Trần Kình nói: “Được rồi, nghe em đó.”
Hai người cứ như thi đấu lại đoán mười mấy câu nữa, vẫn là Trần Kình đoán ra
nhiều hơn, Lâm Uyển không phục, tức giận muốn tiếp tục, Trần Kình giữ cô nói:
“Được rồi, em không đói à? Mình đi ăn gì nhé.”
Thấy Lâm Uyển vẫn hơi do dự, hắn lại an ủi: “Thua đàn ông thì không mất mặt,
đi thôi.”
Lâm Uyển bĩu môi nói: “Anh xem thường phụ nữ.”
Trần Kình ngẩn người liền cười khổ đáp: “Đó là trước kia.”
“Bây giờ thì sao?”
“Tôi sợ.”
“Nói dối.”
Trước khi lên tầng ăn cơm, Trần Kình dẫn Lâm Uyển đi đổi tặng phẩm. Trước bục
lãnh thưởng xếp hai hàng dài, Lâm Uyển không muốn đợi nhưng Trần Kình lại kiên
trì, trước đó hắn đã nghiên cứu cẩn thận tờ quảng cáo, nghe nói trả lời đúng
mười câu có thể rút thưởng, giải thưởng rất phong phú. Hắn liền nói với Lâm
Uyển: “Không chừng chúng ta có thể nhận được giải thưởng lớn.”
Lâm Uyển liếc nhìn một đống phần thưởng cao như núi phía sau bục nhận giải,
có chút xót xa nói: “Tôi không có vận may vậy đâu.”
Trần Kình mở tay cô ra, úp bàn tay của mình lên trên ra vẻ thần bí: “Vừa hay
tôi đây vận may có thừa, để chia cho em một ít.”
Nói xong còn làm bộ thổi một luồng tiên khí vào giữa hai tay họ, Lâm Uyển
giật mình suýt nhảy lên, liền nghe thấy một đôi tình nhân phía sau cười khúc
khích. Mặt cô bỗng nóng bừng, đánh “bốp” một cái vào mu bàn tay hắn. Trần Kình
xuýt xoa một cách khoa trương, lần này đến cả người phía trước cũng quay đầu
nhìn họ. Hắn cúi đầu nói bên tai Lâm Uyển: “Dù sao em cũng phải giữ thể diện cho
tôi chứ!”
Lâm Uyển trầm giọng: “Là anh không cần thể diện.”
“Ừ, tôi không cần thể diện, tôi cần sĩ diện.”
Cũng may nhân viên làm việc hiệu suất cao, rất nhanh đã đến lượt họ. Trần
Kình nộp đáp án và số câu đối đèn lên, nhân viên đối chiếu là đúng rồi đưa họ
một đống phần thưởng “tinh xảo”. Lâm Uyển vừa nhìn đã cười, toàn là móc khóa
Shin cậu bé bút chì với Doraemon, còn có cả nhân vật hoạt hình cô không biết.
Trần Kình lại rất nghiêm túc gạt một đống thứ ra, nói với nhân viên: “Đổi giúp
tôi hai cái giống nhau này.”
Lâm Uyển quay đầu đi, mắt trợn trắng, nghĩ bụng tên này thật sự không định
giữ thể diện à.
Trần Kình vơ lấy một đống đồ bé xinh, nhét tất vào túi áo lông của Lâm Uyển.
Lâm Uyển cúi đầu nhìn chiếc túi căng phồng, định lấy ra liền nghe thấy nhân viên
nói: “Hai người trả lời đúng hai mươi câu, có thể rút thưởng hai lần.”
Trần Kình lấy trước không hề chểnh mảng, cào phiếu rồi liếc nhìn, “Cám ơn”.
Hắn buông lỏng tay, nói với Lâm Uyển: “Mỗi