
một quy tắc bất thành văn, đó là khi cha dạy con cái người
khác không được xen vào. Nhưng trông thấy việc giáo huấn con cái sắp biến thành
tranh chấp gia đình, cậu cả, cậu hai hắn vội qua can ngăn, khuyên giải: “Anh rể,
anh bớt giận.”
“Đúng đó, giáo huấn cũng đủ rồi, ngày tết ngày nhất…”
Cha hắn nổi giận đùng đùng như ăn phải thuốc nổ, to tiếng hét: “Các cậu đừng
ngăn tôi, hôm nay nếu tôi không cho nó nhớ đời thì nó sẽ còn tiếp tục hại
người.”
Mẹ hắn vừa nghe thấy liền cao giọng lên án: “Ông nói tôi nuông chiều, ông thì
sao? Hai đứa trẻ đã lớn từng này nhưng ông lo được cho chúng bao nhiêu? Cả ngày
công việc công việc, chỉ biết đến công việc, ngay đến con trai suýt đi vào…”
Vừa nhắc chuyện năm đó, sắc mặt cha hắn bỗng cứng đờ, thở gấp vài cái, nghiến
răng nói: “Đây là hai chuyện khác nhau, bây giờ nó đang phạm lỗi, phụ nữ các bà
đúng là chẳng có nguyên tắc gì.”
Trần Kình quỳ dưới đất nghe cha mẹ cãi nhau, sốt ruột muốn đứng dậy kéo họ ra
nhưng đôi chân mềm nhũn không nghe lời, đành với tay ôm lấy chân cha mẹ, ngửa
mặt nói: “Cha, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, việc con đã sai con cam tâm tình
nguyện chịu phạt.”
Mẹ hắn cúi đầu nhìn thấy con trai trên mặt còn vương nước mắt, khóe mắt bà đỏ
ngầu rồi khóc nấc lên, chẳng thèm cãi nhau nữa, ngồi thụp xuống ôm lấy con trai,
nghẹn ngào nói với cha hắn: “Tôi chẳng nguyên tắc, chẳng giác ngộ, tôi chỉ là
người phụ nữ của gia đình, tôi chỉ biết con ai người ấy xót, nó đã biết sai cũng
đang sửa rồi, ông đánh chết nó thì giải quyết được vấn đề gì không?”
Mắt Trần Kình vốn đã cay cay, thấy mẹ khóc trong lòng càng khó chịu, vừa gọi
“mẹ…” thì mẹ hắn đã giơ tay che miệng hắn lại như gà mẹ bảo vệ gà con, ấp con
mình dưới cánh, tiếp tục tranh cãi với cha hắn: “Đây không phải lỗi của một mình
nó, ông muốn đánh phải tìm nốt thằng kia về, đánh cả hai đứa. Người làm mẹ như
tôi cũng không đủ tư cách, ông đánh chết ba mẹ con tôi thì mặc ông, chỉ mình ông
là người tốt, ông cao thượng, ông tiếp tục làm ‘người đầy tớ của nhân dân’ đi,
lần này cũng chẳng ai cầu xin ông nữa đâu…”
Ông ngoại Trần Kình ngồi ghế trên quan sát, trong tai toàn là tiếng khóc hu
hu của con gái, mấy người đàn ông đành chịu bó tay đứng giữa nhà, một người còn
quỳ dưới đất, thứ lấp lánh trên mặt cũng không biết là nước mắt hay mồ hôi, ông
cụ thở dài xua tay nói: “Mấy đứa đi đi. Con mình tự mình quản, bộ xương già như
ta cũng chẳng sống nổi mấy ngày, chẳng bận tâm nổi các người.”
Dứt lời ông liền đứng dậy, có lẽ đã thật sự hao tổn tâm tư, thân thể trước
giờ luôn khỏe mạnh lại có thể loạng choạng. Lão Lưu im lặng chờ đợi ở bên vội
lên trước đỡ ông rời khỏi phòng khách.
Về đến nhà, mẹ Trần Kình giúp hắn cởi áo sơ mi, lưng hắn dính vào áo đau đến
mức phải hít sâu một hơi. Mẹ hắn vừa thấy tấm lưng loang lổ vết máu của con trai
lại rơi nước mắt.
Trần Kình nằm bò trên giường, cố nhịn đau an ủi mẹ: “Con không sao, không
đau.”
Mẹ hắn rên rỉ lau nước mắt, mở tủ lấy thuốc bôi cho hắn. Trần Kình ra vẻ bình
thản: “Không đau thật mà, mẹ quên rồi à? Hồi nhỏ con bị đánh suốt còn gì, mẹ còn
toàn dùng đế giày đánh con.”
“Phải, lúc còn nhỏ thì làm người khác lo lắng, lớn rồi vẫn chẳng bớt lo,
không tiến bộ hơn chút nào cả.”
Trần Kình im lặng một lúc, hỏi: “Mẹ đúng là chẳng nhìn ra sự thay đổi của con
sao?”
Mẹ hắn ngẩn người, thản nhiên nói: “Nhìn ra rồi, đổi thành thằng ngốc.”
Trần Kình bật cười, mẹ hắn vỗ một cái vào mông hắn, mắng: “Đã đến lúc này rồi
mà còn cười được?”
Bôi thuốc xong, mẹ hắn không nhịn nổi oán trách: “Mẹ thấy con ngốc thật rồi,
trên đời nhiều con gái như vậy, sao con cứ nhất định phải tìm cái cô bị nhà mình
hại tên Lâm…”
“Lâm Uyển.” Trần Kình ở bên nhắc nhở.
“Haiz, con nói xem, sao con cứ như chưa từng thấy phụ nữ thế? Chẳng biết bảo
con thế nào đây.”
Trần Kình cười nói: “Còn để mẹ phải bảo thật ư, từ sau khi gặp Lâm Uyển, con
đúng là cảm thấy như ngày trước chưa từng gặp phụ nữ…”
Mẹ hắn bị hắn dọa cho sững sờ, không kìm được liền hỏi: “Cô ấy tốt như vậy
thật sao? Nghe con nói mẹ cũng muốn thử gặp cô ấy.”
Trần Kình chỉ vào mắc áo ở cửa nói: “Mẹ giúp con lấy ví tiền trong túi áo
khoác ra với.”
Mẹ hắn lấy ví ra, Trần Kình cẩn thận rút một tấm ảnh từ trong ngăn kép đưa
cho mẹ: “Đây là cô ấy.”
Mẹ hắn cầm lấy xem, lẩm bẩm: “Nhỏ vậy?”
“Ha ha, đây là cô ấy lúc nhỏ.”
“Sao lại rách rồi?”
Một chút không tự nhiên lướt qua trong mắt Trần Kình, chậm rãi nói: “Lúc giận
dỗi với con cố ý chọc tức đấy!”
“Ồ, bản lĩnh khá đây.” Mẹ hắn cẩn thận quan sát gương mặt cô bé trong ảnh,
khen ngợi: “Vẻ ngoài rất xinh, có điều vừa nhìn là biết cô bé có cá tính.”
Trần Kình ngạc nhiên nhìn mẹ: “Cái này mẹ cũng nhìn ra được?”
Mẹ hắn thở dài nói: “Mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, trông bộ dạng ngốc
nghếch dễ bảo của con là biết cô gái này không đơn giản.”
Trần Kình cười cười, lấy lại tấm ảnh từ trong tay mẹ nhét vào ví, thờ ơ nói:
“Cũng tạm, đầu óc rất đơn giản, chỉ là hơi nóng tính, hơi ngang bướng một
chút.”
Mẹ hắn nghiêm túc nhìn hắn hỏi: “Vậy con định làm thế