
của cha
hắn truyền tới: “Mày là thằng khốn nạn, mày còn chút nhân tính nào không
hả?”
Trần Kình nhìn cha không chút biểu cảm, bình tĩnh nói: “Cha, cha để con nói
hết được không?”
Cha hắn tức đến chỉ biết thở dốc, hận không thể tiến đến cho hắn mấy cái bạt
tai, sao ông lại sinh ra loại nghiệt chủng này, ông căm hận hét lên: “Mày nói
mau, nói hết cha sẽ tính sổ với mày.”
Trần Kình vô thức cười một cái nói: “Con tưởng mình chỉ nhất thời hứng thú,
nhưng sau đó mới nhận ra con đã yêu cô ấy rồi.”
Xung quanh lại vang lên tiếng xì xào, ngay đến ông ngoại hắn cũng sững người,
cứ như lời hắn nói là ngôn ngữ ngoài hành tinh, rồi cha hắn bùng phát trước: “Mẹ
kiếp! Mày mà cũng xứng nói ‘yêu’? Hành vi của mày có khác gì bọn ăn cướp không?
Mày là thằng thổ phỉ, cả hai anh em mày làm một cặp phá hoại, một thằng đâm chết
người ta, một thằng cướp phụ nữ của người ta, lũ chúng mày đúng là…”
Cha hắn tức run lên, dường như không tìm ra ngôn từ thích hợp để miêu tả thủ
đoạn vô liêm sỉ của con trai mình.
Trần Kình nhìn cha, mắt cay cay, hình như có thứ gì đó liều mạng trào ra, hắn
cố gắng chớp chớp mắt ép chúng chảy ngược vào trong, trầm giọng: “Cha, cha nói
đúng, con không xứng nói ‘yêu’.”
“Mày vốn không xứng làm người.” Cha hắn nói xong đứng dậy xông tới, lôi tay
hắn nói: “Đi, về nhà!”
“Đợi đã.” Viên lão tướng quân im lặng hồi lâu cuối cùng đã lên tiếng: “Mày
nói rõ cho ông trước, chuyện tai nạn xe của Trần Túy rốt cuộc là sao? Có phải
chúng mày có chuyện giấu ông không? Coi ông hư lão già hồ đồ rồi ư?”
Trần Kình giật mình, chuyện đó hắn xử lí rất kịp thời, nếu không tìm hiểu sâu
thì hoàn toàn chẳng ai biết chân tướng sự việc, bây giờ việc con ông cháu cha
này nọ đâm chết người liên tiếp xuất hiện, tai nạn của Trần Túy rất nhanh sẽ
chìm vào quên lãng. Trong gia đình hắn cũng chỉ có cha mẹ và hai cậu biết được,
nhưng cũng không biết đầy đủ, hắn nhất thời có chút phân vân. Ông ngoại và cậu
không cùng thế hệ, gặp phải chuyện kiểu này sẽ làm quá lên, hơn nữa tuổi ông đã
cao, nhỡ có mệnh hệ gì…
Đang đấu tranh tư tưởng, phía trước lại vọng tới giọng nói khỏe mạnh của ông
ngoại: “Mày không nói ông cũng biết, ông còn chưa chết đâu, vậy mà chúng bay
chẳng đứa nào coi ông ra gì!”
Trần Kình thở dài, thành thật trả lời: “Là Trần Túy say rượu lái xe đâm chết
người, khi ấy để bảo vệ nó cháu đã dùng một số quan hệ để tiêu hủy chứng
cứ…”
Ông ngoại hắn im lặng nghe hết, sau đó hét: “Lão Lưu!”
Chú Lưu trông coi ngoài cửa nghe tiếng liền vào trong, đã thấy ông sai bảo:
“Đem roi mây ra đây.”
Chú Lưu cũng đã nghe được đôi ba câu, do dự một lát rồi nói: “Năm hết tết
đến…”
“Năm hết tết đến, giết người thì không phạm pháp hả? Bảo chú đi chú cứ đi,
đừng thừa lời.”
Ông ngoại Trần Kình xuất thân là quân nhân, không nói chuyện văn hóa, trong
vấn đề giáo dục chỉ tin tưởng đạo lý “già đòn non nhẽ, đánh khỏe thì chừa”, nghe
đâu mấy người cậu và mẹ hắn đều nhờ roi vọt mới nên người. Ông nội tuy từng đọc
nhiều sách, nhưng vừa là đồng đội cũ vừa là bạn tốt với ông ngoại, chịu ảnh
hưởng sâu sắc tính khí cường đạo của bạn, thế nên nghe đâu cha hắn và mấy người
chú bác cũng đã từng no đòn. Bây giờ truyền thống vinh quanh này lại được phát
huy trên cơ thể anh em hắn.
Hồi nhỏ sức khỏe Trần Túy không tốt, gương mặt nhỏ nhợt nhạt, đánh hai cái đã
ho hắng, thế là người lớn mới mềm lòng, giờ nghĩ lại có lẽ hoàn toàn là giả vờ.
Hắn thì sao, trời sinh da ngăm, tát một cái cũng không để lại dấu đỏ, tính khí
lại rất bướng bỉnh, sống chết không chịu xin tha, vậy nên người lớn càng đánh
khỏe.
Mẹ hắn dùng bàn tay, thỉnh thoảng dùng đế giày, cha hắn thì tiện tay cầm gì
đánh nấy, sách, cuộn báo, cán bột, chổi… Đáng sợ nhất vẫn là ông ngoại hắn, bởi
ông có “hàng chuyên dụng”: Roi mây. Trần Kình đến nay vẫn nhớ cảm giác nhánh cây
mảnh mai kia vụt lên người, từng nhát từng nhát mang theo tiếng gió vun vút, đau
đến mức tim gan hắn run rẩy.
Vậy nên nhiều năm trôi qua, khi hắn nhìn thấy chú Lưu bê một hộp gỗ tử đàn
hẹp dài tiến vào trong phòng khách, trái tim đã tu luyện đến mức tưởng chừng có
thể kháng cự lại mọi nỗi sợ hãi này lại nhảy dựng lên theo phản xạ có điều
kiện.
Chiếc hộp mở ra để lộ dụng cụ tra tấn màu nâu đậm, ánh mắt lạnh lùng của ông
ngoại hắn liếc nhìn chiếc hộp, nói với cha hắn: “Thận Hành, đây là con trai con,
giao cho con.”
Cha hắn đã xắn tay áo, chỉ đợi câu nói này tiến tới cầm lấy roi mây, gầm lên:
“Cởi áo ra, quỳ xuống!”
Trần Kình thầm thở dài, may mà hôm nay không bắt cởi quần đánh mông như hồi
bé, nếu không thì mất mặt lắm, có điều đánh chỗ khác chắc càng đau hơn. Hắn ung
dung cởi bỏ áo lên trên người, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi rồi quỳ xuống,
dựng thẳng sống lưng. Chẳng đợi hắn chuẩn bị tâm lí, một tiếng “vút” vang lên,
roi mây hạ xuống quất mạnh lên lưng, đau đến mức hắn run lên.
Cha hắn “hừ” một tiếng, nói: “Giờ đã biết đau ư, mày đã gây ra chuyện gì
rồi?”
Dứt lời lại thêm một đòn, Trần Kình không lên tiếng, ngầm tính toán, roi mây
này mặc dù không phải chiếc roi hồi bé ki