
Tết, Lâm Uyển xách hai túi to đựng đồ dinh dưỡng do chính mình
mua đến nhà họ Vương. Đã mấy tháng rồi cô chưa tới, bình thường đều gọi điện
thoại hỏi thăm đơn giản, bác gái hơi xúc động nói: “Mang nhiều đồ thế này làm
gì? Trong nhà cái gì cũng có.” Nói rồi kéo tay cô, nhìn một lượt từ trên xuống
dưới: “Hình như béo lên chút so với lần trước, loáng cái đã nửa năm không gặp
rồi.”
Bác trai đứng một bên nói chen vào: “Con nó bận việc, đâu thể giống bà cả
ngày chạy khắp nơi.”
“Đó chẳng phải vì ở nhà khó chịu sao…”
Còn chưa nói xong đã bị chồng trừng mắt, bà biết mình sơ ý vội chuyển chủ đề:
“Bác vào bếp làm nhân bánh, Uyển Uyển ngồi xem ti vi nhé, ăn cơm trưa? Hay là
bác làm một ít cho con.”
“Con ăn rồi, con giúp bác nhé.” Lâm Uyển cởi áo khoác mắc lên rồi đi theo bác
gái.
Trong bếp, bác gái cắt nhân bánh chẻo, Lâm Uyển đứng một bên nhào bột. Tán
gẫu một lát, bác gái nói: “Uyển Uyển, đừng chê bác nói nhiều. Tiêu nó đi đã sắp
hai năm, con xem, bây giờ con vẫn còn trẻ, cũng phải nghĩ cho mình chứ, gặp được
người đàn ông thích hợp thì yêu đi, con gái kết hôn sớm một chút mới tốt. Con
đừng lo cho hai bác, chúng ta từng này tuổi rồi, sống ra sao cũng được, chỉ cần
không mắc bệnh gì to tát là yên.”
“Đàn ông ấy à, vẻ ngoài không quan trọng, gia thế bình thường là được, quan
trọng là tính cách, nhân phẩm. Mấy ngày trước dì Trương ở tầng trên còn nhắc con
với bác, nói nhà cô ấy có đứa cháu trai là nhân viên công vụ, năm nay hai bảy
tuổi, cho bác xem ảnh rồi, diện mạo đứng đắn, xem ra không tệ. Bác trai con
không cho bác xen vào nhưng chẳng trông mong vào người nhà con, bản thân con lại
không để tâm, bác phải giúp con thu xếp…”
Đến khi bác gái gọi mấy tiếng, Lâm Uyển mới khôi phục tâm trí, vội nói:
“Không cần đâu, bây giờ con…”
Bác gái chợt hiểu ra: “Có phải con đã có bạn trai rồi?”
Lâm Uyển cắn môi một cách vô thức, không biết nên nói dối hay kể lại, bác gái
cười nói: “Con bé ngốc, đừng nhạy cảm quá, bác và bác trai đều là người tiến bộ,
con có nơi chốn tốt thì chúng ta yên tâm rồi, cả Tiêu nằm dưới đất cũng sẽ được
an ủi.”
Lâm Uyển im lặng, chỉ cúi đầu vặn tay, trong lòng rối bời khó mà tiếp tục
đứng đây, chỉ muốn lập tức trốn ra ngoài mang theo cả bí mật kinh thiên động địa
của mình.
Tám giờ tối đã ăn xong bánh chẻo, sau đó là xem chương trình mừng xuân. Lâm
Uyển tranh thủ ra ban công gọi điện thoại, đó là dãy số đã thuộc nằm lòng nhưng
chẳng gọi được mấy lần. Rất nhanh đã kết nối, người nhận máy là một phụ nữ trung
niên giọng địa phương rất nặng hỏi cô tìm ai.
Lâm Uyển ngẩn ra một lát rồi nói: “Lâm tiên sinh có nhà không?”
Bên kia hỏi: “Cô là ai vậy?”
“Tôi là Lâm Uyển.”
Bên kia ồ một tiếng đáp: “Lâm tiên sinh không có nhà.”
Lâm Uyển như bị người ta đấm một cái vào sau gáy, có chút choáng váng, sau
khi tỉnh lại rất đau, cô chớp chớp mặt hỏi: “Dạo này ông ấy ổn chứ, sức khỏe sao
rồi?”
Người bên kia bình tĩnh đáp: “Vẫn tốt.”
“Họ thì sao?”
“Ừm, đều tốt, em trai cô cuối kỳ này thi còn đứng đầu lớp…”
Người phụ nữ đó lúc này hơi nhiệt tình quá mức, đáng tiếc Lâm Uyển lại chẳng
hề hứng thú với chủ đề này, cô cười yếu ớt: “Ừm, vậy thì tốt. Phiền cô chuyển
lời tới Lâm tiên sinh, tôi chúc ông năm mới vui vẻ, sức khỏe dồi dào.”
Bên kia hình như nói gì đó, Lâm Uyển chưa kịp nghe rõ đã ngắt máy, sống mũi
như bị ai đập một nhát, vừa đau vừa tê, thật muốn khóc. Gió thổi qua mặt lạnh
ngắt, giờ cô mới kịp nhận ra mình đã khóc rồi. Cô đứng không vững, vội với tay
vịn vào lan can, rồi cô lại muốn cười, thật tức cười, đêm giao thừa không ở nhà,
lừa ai đây? Không muốn gặp cô thì thôi, ngay cả giọng cô cũng không muốn nghe
sao? Vừa nhớ đến “em trai” trong lời nói của người phụ nữ kia cô lại càng muốn
cười, “em trai” – xưng hô thân thiết biết bao, nhưng trước giờ cô còn chưa gặp
nó lấy một lần, cũng hoàn toàn chẳng có tình cảm gì với nó.
Nước mắt càng rơi càng nhiều, Lâm Uyển lấy tay áo len lau bừa vài cái, di
động trong tay đột nhiên reo. Cô giật mình, đến tiếng chuông cũng chưa phân biệt
kĩ đã nhận máy áp bên tai, nhưng giọng nói vang lên đã khiến cô thất vọng.
“Uyển Uyển.”
Màn đêm và khoảng cách khiến giọng nói của người đàn ông càng thêm trầm lắng,
chỉ hai chữ thôi mà dường như bao hàm rất nhiều nội dung. Hắn nhẹ nhàng gọi một
tiếng xong cũng chẳng nói tiếp gì, Lâm Uyển đợi mãi không thấy đoạn sau, khịt
mũi hỏi: “Có việc gì à?”
“Năm mới vui vẻ, em khóc hả?”
“Không.”
“Tôi nghe ra rồi, sao thế?”
Trong thời khắc cả nước vui mừng này chỉ mình Lâm Uyển cô đơn nhất. Cô bỗng
có chút thôi thúc muốn thổ lộ hoặc nói là giải tỏa cũng đúng, giọng điệu kèm
theo sự châm biếm: “Trần Kình, tôi biết tại sao anh đối với tôi như vậy
rồi.”
Không đợi bên kia tiếp lời, cô liền cười khẩy: “Đến cha mẹ ruột còn không cần
tôi, người khác ức hiếp tôi cũng rất bình thường.”
Đầu dây bên kia lo lắng nói: “Uyển Uyển, đừng nói ngốc nghếch, cha em… ông ấy
thật ra…”
“Anh đừng nói thay ông ta.” Lâm Uyển hơi kích động rít lên, “Tôi không muốn
nghe, tôi sẽ coi mình như trẻ mồ côi, không cha kh