
u không phải trẻ con, cháu biết nên làm thế
nào.”
“Cậu vẫn muốn nhắc cháu mấy câu, cháu làm về xây dựng, biết tầm quan trọng
của nền móng, kết hôn cũng như xây nhà, dựa vào tình cảm làm cơ sở thì chẳng bao
giờ đủ, chỉ khi các phương diện đều hoàn toàn phù hợp, tòa nhà hôn nhân này mới
có thể vững chắc…”
Cúp máy, Trần Kình vân vê điện thoại trong tay rồi vứt sang ghế phụ, đưa hai
tay lên vuốt mặt. “Ái tình là trò chơi, hôn nhân là chính trị.” Đây là quy tắc
mà đại đa số những người sống trong thế giới của hắn hoàn toàn tin tưởng hoặc
nói rằng không thể không tin. Hắn cũng từng tin, cứ tưởng mình cũng sẽ đi theo
con đường ấy, bởi nếu không tìm được người thích hợp thì ai cũng như nhau, nếu
đã như nhau, tại sao không chọn lấy một người có điều kiện tốt, có lợi cho cả
mình và gia đình.
Nhưng hắn chần chừ không chịu kết hôn, ngoài lí do không muốn bị gia đình
ràng buộc, có lẽ còn vì tận sâu trong lòng hắn vẫn ẩn chứa chút đợi mong. Hắn
cho rằng nếu thật sự tìm thấy người đó, cái gọi là “môn đăng hộ đối” kia đều
không thành vấn đề, cho dù bề trên có cương quyết ra sao, chỉ cần hắn kiên trì
thì cuối cùng vẫn phải nghe hắn. Thời đại này có mấy người cha người mẹ kiên
quyết hơn nổi con cái đâu, thêm nữa, nếu bản thân lấy ai cũng không thể làm chủ,
còn được coi là đàn ông không?
Hắn luôn cảm thấy đàn ông phải nhấc tay là nâng được trời, cúi mình là chém
hết bụi gai, nhưng thứ ngăn cách giữa hắn và Lâm Uyển lại là thứ hắn không thể
xóa bỏ.
Tám rưỡi tối, Trần Kình xong việc lại vội đến cuộc hẹn nào đó, vừa vào cửa
phòng đã nghe thấy giọng uể oải của Phương Chính: “Ôi, người bận rộn, lâu quá
không gặp.”
Trần Kình chợt nghĩ quả đúng như vậy, từ lần trước vì chuyện của Lâm Uyển mà
cãi nhau mất vui thì hai người chưa từng gặp mặt, đến nỗi hắn nghe thấy giọng
nói của tên này đã cảm thấy thân thiết.
Hướng Dương cũng đang ở một bên đáp lời: ”Đúng thế, đúng thế, mấy anh em nhớ
cậu chết đi được.”
“Ghê vậy? Không phải cậu với tên đó cùng công ty à, gặp nhau không dễ
sao?”
“Ai bảo thế, hắn bây giờ chính là Na Tra, ngày ngày cưỡi Phong Hỏa Luân, đi
đi về về không chút dấu vết, thoắt ẩn thoắt hiện.”
Trần Kình tức cười nghĩ, hắn chẳng có tài cưỡi Phong Hỏa Luân, nhưng lại hơi
bị nhiệt, bận rộn cả ngày trời lúc này cổ họng khô rát đến bốc khói. Hắn ngồi
xuống sofa, rót cho mình một ly vang đỏ, uống một ngụm lớn cho thấm giọng rồi
nói: ”Hai người các cậu đang hát bè à, tìm tôi có chuyện gì?”
Hướng Dương cười thành tiếng: “Anh có thể không lên giọng được sao, không có
việc thì không được tụ tập à?”
“Tại dạo này thấy cậu hơi bốc hỏa nên bọn tôi hạ hỏa cho cậu.” Phương Chính
cười hehe lấy một chai rượu trắng qua, ra vẻ rót đầy cho hắn.
Trần Kình vội lấy tay che rượu, “Lưỡng sam nhi”[1'>, hắn uống say thì làm sao?
Ở nhà còn có một người không tỉnh táo, hắn phải luôn luôn giữ lí trí, bèn nói:
“Khỏi tào lao với tôi, có gì cứ nói thẳng.”
[1'> Tên một món ăn nổi tiếng ở Bắc Kinh, là sự kết hợp giữa đậu phụ và cháo
cay. Ý nói ở đây uống nhiều loại rượu khác nhau cùng lúc sẽ dễ say.
Hướng Dương hỏi: “Nghe nói cậu bị ông ngoại giáo huấn?”
“Các cậu đều tuổi thỏ, tai dài thính vậy?”
“Bây giờ không phải thời đại thông tin sao, thêm nữa bọn tôi không phải đặc
biệt quan tâm tới chuyện của cậu à?”
Trần Kình “hừ” một tiếng, nói: “Tôi thấy bọn cậu đến để cười nhạo tôi thì
có.” Rồi hỏi Phương Chính: "Không tìm ông anh họ tuổi bọ chét nhà cậu đến tụ tập
luôn đi? Không phải hắn ngày ngày mong chờ tôi mất mặt ư?”
Phương Chính bật cười, Hướng Dương tiếp lời: “Tục ngữ có câu ‘tốt đẹp phô ra,
xấu xa đậy lại’, chúng ta là anh em, nỡ làm chuyện đó sao?”
“Hừ, anh em, cũng không biết chuyện tôi rơi xuống nước là ai làm lộ ra
ngoài?”
Hướng Dương cười: ”Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, là tôi đó, làm
vậy không phải muốn tốt cho cậu sao? Giúp cậu kịp thời tỉnh ngộ, biển khổ mênh
mông, quay đầu là bờ.”
“Tốt cho tôi? Ít nhất cũng phải để tôi cảm thấy tốt chứ? Sao tôi không có
chút cảm giác nào vậy?”
Phương Chính thản nhiên nói: “Sao tôi thấy câu này phải để Lâm Uyển nói mới
thích hợp.”
Trần Kình phớt lờ, mệt mỏi đáp: “Tôi biết rồi, bọn cậu không phải đến cười
nhạo tôi, là đến mỉa mai tôi đúng không?”
Phương Chính lại hỏi: “Còn nhớ câu lần trước tôi hỏi cậu không?”
“Đương nhiên.”
“Bây giờ có đáp án rồi chứ?”
“Ừ.”
Hướng Dương không chịu đứng ngoài cuộc liền xen vào: “Hai cậu nói gì
thế?”
Không ai thèm để ý anh ta, Phương Chính hỏi tiếp: “Có cảm nhận gì?”
Trần Kình đáp: “Mẹ nó, chẳng có cảm nhận gì, giống như hồi nhỏ tôi ra đường
ray chơi, đang chơi say sưa, phía trước bỗng có một chiếc tàu hỏa lao tới…”
Hướng Dương trợn mắt hỏi: “Rồi sao?”
“Thì bị cán qua rồi.”
“Hả?” Hướng Dương kinh ngạc, rồi cười nhạo nói: “Được rồi, xương cốt sắt thép
như cậu có khi còn làm tàu hỏa trật đường ray ấy.”
Trần Kình ngẩn người, lẩm bẩm nói: “Phải đó, cả hai đều thiệt, tất cả tử
trận.”
“Mẹ! Thật đẫm máu.” Hướng Dương nhỏ tiếng tổng kết, rồi như đã hiểu chuyện
gì, lại nói: “Lâm Uyển cũng thật đáng th