
ho nên va va chạm chạm, cãi cọ xích mích, thậm chí thả một vài con sâu, ve sầu linh tinh, là chuyện thường tình, thỉnh thoảng Từ Man thấy không có gì hại mấy, toàn bỏ qua cho xong chuyện. Có đôi khi nếu quá đáng, nàng cũng sẽ đánh trả, nhưng mà mấy chuyện vụn
vặt lẻ tẻ đó, Từ Man chưa bao giờ mách lại với mẫu thân và Hoàng hậu
Hoàng đế, cho nên dần dà, cư nhiên gián tiếp làm cho hai vị công chúa
kia càng ngày càng không biết giới hạn.
Nhưng, hiện
tại thì không giống vậy, đây là trên lớp Cung học, nàng cũng không muốn
lưu lại ấn tượng không tốt với mấy nữ quan, vả lại, nàng thật sự thấy
phiền…
“Nói bậy, đó cũng không thể là lý do bọn chúng muốn đánh con được!” Hoàng hậu dứt
lời, cũng không bàn bạc với Đại trưởng công chúa, trực tiếp đứng lên
nói: “Người đâu, truyền Hoàng mỹ nhân cùng An bát tử tới cho bản cung,
bảo họ đem nữ nhi của mình về, dạy dỗ lại cho tốt, cấm túc một tháng,
phạt bổng nửa năm. Đây mà còn gọi là công chúa hoàng gia ư, quả thực là
hạng đàn bà chanh chua dưỡng ra mới đúng!”
Từ Man đứng
sau Hoàng hậu, cúi đầu, khóe miệng câu lên, cấm túc a, tuy rằng có thể
một tháng không phải gặp các nàng, nàng cũng thực vui vẻ, nhưng An bát
tử vốn đã bị biếm, bổng lộc lại thiếu, ở trong cung này cái gì mà không
cần tiền, phạt nửa năm bổng lộc như thế, xem Thục Mẫn còn muốn đắc ý đến đâu. Dù sao thù kia cũng đã không giải được rồi, dứt khoát thù mới hận
cũ cùng tính gộp luôn đi.
Bởi vì hai
công chúa kia bị phạt, trong lòng Từ Man cảm thấy thống khoái, ngay cả
việc thêu thùa phiền não nhất mọi ngày, cũng thoạt nhìn đáng yêu hơn
ngày thường, hơn nữa nàng sớm đã có quyết tâm học giỏi, nên càng thêm
dụng tâm. Thành thử, dù Từ Man không được khéo tay cho lắm, nhưng thấy
nàng chăm chỉ như thế, nữ quan dạy thêu cũng nhiệt tình nguyện ý hướng
dẫn cho nàng.
Cứ thế từng đường kim mũi đi mũi về, thời gian cực nhanh, trong lơ đãng một buổi chiều đã trôi qua.
Đứng dậy
nhìn nữ quan rời đi, Từ Man để Hồng Quế thu thập đồ đạc, rồi chuẩn bị
cùng Thục Gia trở về, nàng vẫn chưa quên lời hẹn với các ca ca, hiện tại thời gian còn sớm, đi đi về về cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
“A Man.”
Trưởng công chúa Thục Thận thấy Từ Man muốn đi, nhịn rồi lại nhịn mới đi lại, do dự nói: “Muội cũng biết Thục Mẫn cùng Thục Viện các muội ấy…”
“Sợ là thân
mình không khỏe, nên chắc không tới.” Từ Man đem một chiếc khăn tay thêu rối nùi cất vào tay áo, vật như vậy nên ‘nhân đạo hủy diệt’ thì hơn,
nàng dám khẳng định, ông anh nhị ca đáng ghét kia của mình tuyệt đối sẽ
đi lục lọi bao kim chỉ Hồng Quế mang về, nếu để cho huynh ấy lục được
mảnh khăn này, thể nào cũng bị cười một trận.
(*nhân
đạo hủy diệt: hủy diệt với mục đích nhân đạo, thường dùng cho những con
vật, giống như một cách giải thoát cho những con vật bị bệnh không thể
cứu chữa)
Thục Thận bị lời của nàng chặn nghẹn, trong lòng cũng có chút không chắc, lại nói: “Nhưng buổi sáng, nhìn không giống a…”
“Cũng có thể ăn cái gì hỏng bị đau bụng a.” Từ Man vẻ mặt thản nhiên, lại giương
giương cằm về phía Thục Gia: “Thục Gia, ngươi giữa trưa không phải cũng
la làng bị đau bụng đó sao?”
Thục Gia dĩ
nhiên lập tức gật gù, xoa xoa cái bụng thịt của mình, vẻ mặt đau khổ
nói: “Đúng vậy, hại ta cả buổi chiều còn rất nhiều điểm tâm chưa kịp
ăn.”
Thục Thận ngượng ngùng nở nụ cười một chút, thấy cũng không hỏi được gì, bèn lấy lý do thăm bệnh, đi trước.
Từ Man nhìn
chằm chằm bóng dáng nàng xa dần, đáy lòng một mảnh phức tạp, công chúa
Thục Thận bây giờ còn là đứa nhỏ, tâm cơ cũng đã không kém, chuyện giữa
trưa nhìn như không có liên quan đến nàng, nhưng lấy tính cách ngày
thường ỷ lại nàng ta của Thục Mẫn, trong đó nhất định sẽ không đơn giản
như vậy. Lúc ấy sao lại có thể vừa khéo đến vậy, ngay giữa trưa, trên
hành lang gấp khúc chỉ có Thục Mẫn cùng Thục Viện, Thục Thận đi đâu?
Chẳng lẽ nàng ta một mình ở lại Linh Tước Lâu? Chuyện này cũng rất kỳ
quái.
“A Man, cùng ta trở về Thúy Duyên cung đi, a nương ta mà biết ngươi tới nhất định sẽ rất vui.” Thục Gia đôi mắt nhỏ đảo quanh, lôi kéo tay Từ Man nói.
Từ Man quay
đầu, dùng sức bẹo hai má núc ních của Thục Gia, cắn răng nói: “Ngươi bớt làm trò đi, khẳng định là ngươi sợ Giang lương nhân phát hiện ngươi hôm nay học hành không tốt, muốn kéo ta đi làm thuyết khách, nghĩ hay nhỉ,
hôm nay ta đã có hẹn với các ca ca rồi, phải trở về.”
“Ngươi àm ao à bík (làm sao mà biết)?” Bị Từ Man bẹo má biến dạng, Thục Gia vất vả nói.
Từ Man cười, buông tay ra, cũng không chờ Thục Gia, mang theo Hồng Quế liền đi ra
ngoài, Thục Gia đành phải thở hổn hển chạy theo sau, chỉ chốc lát sau,
hai người lại ríu ra ríu rít.
Đến Phượng
Tê cung, Thục Gia thỉnh an Hoàng hậu, thấy Từ Man thật sự không đi cùng
mình, đành lưu luyến không rời, trở về. Tiếp theo Từ Man lại cùng Hoàng
hậu và cả Tứ hoàng tử Tôn Mẫn Hi nói chuyện phiếm một hồi, mới thấy cặp
sinh đôi tan học, nhị ca Từ Hải Thiên khẩn cấp chạy vào trong cung, đưa
mắt ra hiệu cho Từ Man.
“Hôm nay trời còn sớm mà.” Hoàng hậu biết bọn họ sắp rời cung, tro