
t cái, thấp giọng nói: “Ăn không nói, nói không ngủ,
ngươi muốn chết đừng lôi theo ta.”
Thục Gia vuốt ót, sợ đến vã mồ hôi lạnh.
Một ngày
Cung học, bình thường giữa trưa sẽ giành một canh giờ nghỉ ngơi, Từ Man
chuẩn bị về Phượng Tê cung tìm mẫu thân, thuận tiện kể cho các ca ca mấy chuyện mới mẻ hôm nay, bèn cùng Thục Gia ra khỏi Linh Tước Lâu, chuẩn
bị dọc theo hành lang gấp khúc trở về.
Ai ngờ đi
được nửa đường, Thục Gia đột nhiên thấy đau bụng, gấp đến độ luýnh quýnh chạy quanh, Từ Man bất đắc dĩ, lại thấy thân mình mập mạp của Thục Gia, dựa vào hai cung nữ thị tỳ cùng tuổi với Thục Gia, thật sự là quá chịu
tội rồi, bèn cho Hồng Quế đi cùng, chỉ chừa Bích Lan tại bên mình, chờ
họ trở về.
Từ Man tựa
vào hành lang gấp khúc, nhìn sắc thu trong ngự hoa viên, tuy lá cây đã
thoáng nhuộm vàng, nhưng sắc màu ấm áp kia không làm cho Từ Man cảm giác được một tia hiu quạnh, vả lại trong cung có không ít những thực vật
xanh tươi quanh năm, kia màu sắc trong vàng mang theo đỏ, trong vàng
mang theo lục, rực rỡ lộng lẫy, cực kỳ bắt mắt.
Nhìn đến
thích thú, Từ Man vừa quay đầu muốn tìm người chia sẻ, nhưng vừa thấy
Bích Lan đứng cúi đầu phía sau, bộ dáng không dám nói gì, liền thầm thở
dài, không phải nói Bích Lan không tốt, nhưng chung quy so với Hồng
Thược Hồng Quế thì kém không ít, nàng ta chịu khó có khả năng, nhưng
năng lực giao tiếp quá kém, trầm mặc ít lời còn chưa tính, cái tính xấu
không có chút chủ kiến kia cũng là chuyện lớn.
Không phải
nói mỗi nô tỳ bên người phải có chủ kiến, nhưng ít nhất về mặt tính cách cũng phải có chút hăng hái, vừa trung thành, vừa phải nghĩ cho chủ tử ở mọi mặt, cứ như Bích Lan này, quá mềm yếu rồi.
Vốn định
nhắc nhở việc này với Bích Lan, đúng lúc phía sau truyền đến tiếng ngọc
bội đinh đang, Từ Man xoay người qua nhìn, chính là hai người không muốn gặp nhất.
“Ây da, đây
không phải là quận chúa của chúng ta sao?” chiếc quạt tròn vẽ ‘trời thu’ phe phẩy, cũng chỉ có nha đầu Thục Viện kia là có thể nghĩ ra được.
“Như thế nào? Hai vị biểu tỷ cũng đang trở về ư?” Từ Man né tránh ánh mắt căm tức của Thục Mẫn, thản nhiên trả lời.
Thục Viện
lớn hơn Từ Man một tuổi, lại cố tình luôn thích ra vẻ người lớn hơn,
thích mặc váy quây không nói, ngay cả giơ tay nhấc chân đều muốn biểu
hiện ra vẻ thành thục đến buồn cười. Nàng ta phe phẩy quạt tròn đi đến
bên người Từ Man, đánh giá từ trên xuống dưới, vẻ mặt khinh khỉnh nói:
“Cũng không biết ca ca ta coi trọng ngươi cái gì, một con nhóc.” (Từ Man còn nhỏ, vẫn đang mặc quần áo ngắn, chưa mặc váy)
Ba năm nay,
Từ Man cũng đã quen với đối chọi gay gắt của nàng ta, ngay cả lời hay
cũng lười ứng phó, chỉ hừ lạnh nói: “Ít ra tóc ta cũng chả vàng như
ngươi.”
“Ngươi!!!”
Thục Viện không nghĩ tới chính mình cư nhiên lại bưng đá đến đập chân
mình, khí giận xông lên đầu, bất quá Từ Man cũng không nói sai, có thể
Thục Viện vì sinh non, rõ ràng dinh dưỡng không bằng đại ca nàng, tóc
đến bây giờ đều còn hơi mảnh lại còn biến vàng, hiện tại đều phải uống
thuốc, đây có lẽ là một trong những nguyên nhân Hoàng mỹ nhân dung túng
cho tính tình kiêu căng của nàng ta.
“Ngươi thật
lớn mật! Ngay cả công chúa cũng dám vũ nhục, người đâu, vả miệng cho bản cung!” Thục Viện còn chưa mở miệng, Thục Mẫn bên cạnh nàng đã không
nhịn được, cư nhiên chẳng thèm màng gì nữa, lộ ra ý cười tàn nhẫn, ắt là muốn ở nơi hẻo lánh này, sai cung nữ thi hành chưởng hình.
Nhìn ánh mắt do dự của cung nữ kia, trong lòng Từ Man phẫn hận, hét lớn một tiếng nói: “Ngươi dám!”
“Vì sao bản
cung không dám? Cho dù bản cung đánh ngươi, có Thục Viện tỷ tỷ làm
chứng, cũng chỉ có thể nói ngươi vu cáo!” Thục Mẫn càng nghĩ càng thấy
đúng, nàng ta còn nhỏ tuổi, mặc kệ Đại trưởng công chúa ở trong cung có
địa vị gì, nàng hiện tại chỉ muốn cào nát khuôn mặt nhỏ nhắn của người
trước mắt, để trút hết nỗi hận trong lòng nàng.
“Thục Mẫn,
ta lại không thù oán gì với ngươi, ngươi điên rồi phải không!” Từ Man
liếc mắt thấy Bích Lan bên người sợ tới mức cả người phát run, gần như
đã muốn quỳ xuống, lại căn bản không có một tự giác nào của nô tỳ thiếp
thân, lúc này, không phải nàng ta lẽ ra nên ngăn ở trước người mình,
dùng lời nói áp chế sao? Tốt xấu gì nàng ta cũng đã là một cô nương 10
tuổi đầu rồi, cư nhiên còn bị mấy đứa nhóc con dọa sợ, quả thật là quá
vô dụng!
Thục Mẫn lại cười mỉa nói: “Không thù, nếu không do ngươi, a nương ta cớ gì lại bị
biếm, nếu không phải ngươi, ta làm sao có thể từ con gái của mỹ nhân,
biến thành con gái của bát tử chứ, nếu không phải ngươi…”
Còn chưa nói hết, nàng ta lại đột nhiên rụt lại một cái, cẩn thận nhìn Thục Viện
đang cười đến đắc ý, khẽ cắn môi tiếp tục oán hận nói: “Tóm lại, hôm nay bản cung tuyệt đối không buông tha cho ngươi!”
Nói xong,
đẩy cung nữ bên người ra, lại làm một cái động tác âm ngoan, cung nữ kia sợ tới mức sắp khóc, nhưng vẫn không còn cách nào khác, bước tới gần Từ Man.
Từ Man mắt
lạnh nhìn cung nữ kia đi đến trước mặt mình, hốc mắt nàng ta đỏ ửng, từ
từ giơ tay lên. Từ Man không muốn làm k