
một trong số đó.
Tôn Mẫn Hi
lề mà lề mề buông Từ Man ra, đầu tiu nghỉu cúi xuống còn muốn dựa sát
vào Từ Man, thực làm cho Từ Man dở khóc dở cười.
“Mẫn Hi, tỷ
tỷ phải đi Cung học, hôm nay không thể chơi với Mẫn Hi được, để lần sau
nha?” Từ Man bất đắc dĩ, đành phải dỗ nó, bằng không với tính tình quậy
phá của thằng nhóc này, có thể sẽ bị cữu mẫu cho ăn đòn.
“Tỷ gạt
người! Lần trước tỷ nói, ngày hôm sau ngủ với Mẫn Hi, nhưng ngày hôm sau đã không thấy đâu!” Tiểu tử kia vóc dáng không cao, nhưng nói sao cũng
rất có điệu bộ của hoàng tử, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, hốc mắt đảo
lệ, nghiêm túc lên án hành vi ti bỉ của nữ tử lừa đảo trước mắt.
Từ Man hận
không thể che mặt, lời này nói trước mặt nhiều người như vậy, chẳng phải xấu hổ chết sao? Hơn nữa chuyện này rõ ràng đã qua 1 năm, tiểu tử thúi
này thế nào vẫn còn nhớ rõ? Nàng lừa hắn hoàn toàn là vì tướng ngủ của
mình không được tốt lắm, rủi như làm bị thương đích hoàng tử, nàng còn
lăn lộn được sao. Lại nói, trong cung nam nữ ngủ chung, mặc dù tuổi còn
nhỏ, cũng không phải chuyện tốt, lúc nào cũng có đám người thích khua
môi múa mép buôn dưa lê.
Nhìn ra Từ
Man xấu hổ, đại ca Từ Hải Sinh ho khan một tiếng, lại kéo bào đệ đã sớm
không có hình tượng cười nghiêng ngả trên ghế, chắp tay nói: “Hồi bẩm
Hoàng hậu nương nương, giờ giấc đã gần đến rồi ạ.”
Hoàng hậu
trừng mắt nhìn con trai mình, lại cho người bế tiểu hoàng tử trở về, mặc xác hắn đang cự nự lải nhải, vung tay lên nói: “Đi thôi kẻo muộn.”
Những người
còn lại tự nhiên đứng dậy hành lễ, cung kính đi ra ngoài. Từ Man đi theo sau Thục Gia, thở phào một hơi thật dài, thật sự là rất 囧.
“A Man!”
Trong cung
nam nữ bất đồng, Từ Man cùng các ca ca vừa chào hỏi xong, chợt nghe thấy phía sau có người gọi nàng, vừa quay đầu lại, lòng có chút không kiên
nhẫn.
“Đại biểu ca, có chuyện gì sao?” Từ Man vươn tay giữ chặt Thục Gia toan muốn chạy trốn, nặn ra nụ cười nói.
Tôn Mẫn Tiêu liếc nhìn muội muội béo, ngửa đầu nở một nụ cười rực rỡ như thái dương bắn thẳng đến mắt Từ Man.
“Hôm nay là
ngày đầu tiên, sư phụ hẳn sẽ không khó khăn quá đâu, nhưng nếu có gì,
nhất định nhớ tới tìm huynh, bài tập không hiểu, cũng cứ tới hỏi huynh
nha!”
Từ Man cực
kỳ không chịu nổi bộ dáng ra vẻ săn sóc của hắn, giống như cả hoàng cung đều là phạm vi quản lý của hắn vậy, nhưng cũng không tiện từ chối, bèn
nói: “Đa tạ đại biểu ca, nếu có gì không hiểu, chắc chắn sẽ lãnh giáo.”
Tôn Mẫn Tiêu gật gật đầu, vươn tay muốn sờ sờ đầu Từ Man, nhưng tay vừa vươn ra, đã
bị công chúa Thục Viện từ sau đi tới một phen hất ra, miệng còn nói:
“Được rồi đó, người ta mới không thèm đâu, hai vị huynh trưởng của nàng
không phải nói nàng ta đã bắt đầu nhận biết mặt chữ từ sớm rồi sao?”
“Thục Viện, sao muội lại tùy hứng như thế, muội…”
Từ Man lười
xem bọn họ diễn trò, gật đầu cười nói: “Giờ giấc cũng không còn sớm nữa, A Man đi trước một bước.” Nói đoạn, cũng không quay đầu lại, lôi kéo
Thục Gia đang còn ngây ngốc bước nhanh đi.
Trong cung,
chỗ học của những quý nữ thật ra cách Phượng Tê cung không xa lắm, là
một nơi tên là Linh Tước Lâu, trong đó phần lớn đồ trang trí đều là
khổng tước màu lam, ngay cả bình phong cũng khắc khổng tước đuôi dài
thật dài. Trên những tấm màn che treo trên cột, còn thêu rất nhiều chủng loại chim tước khác nhau, thậm chí trên xà ngang cũng vẽ đôi phượng
hoàng và khổng tước, giống như một tòa lạc viên bách điểu (vườn chim) vậy, làm cho người ta vừa vào liền sinh cảm giác vui vẻ thích thú. Nghe nói, năm đó tòa lâu này là tổ phụ của đương kim Hoàng đế, kiến tạo nên
vì một vị hậu phi nào đó yêu thích chim tước, tính sơ sơ đến nay cũng đã có lịch sử trăm năm.
Nơi các quý
nữ học ở lầu hai sương phòng, cửa sổ được mở rất lớn, gần như chạm xuống đất, bên cửa sổ có bệ cửa cao, để ngăn có người vô ý té xuống, lại nhìn đến khung cửa sổ tuy niên đại đã khá lâu, màu sắc đã biến thâm, nhưng
chất gỗ trơn bóng cùng với hoa văn điêu khắc tinh mỹ, vẫn có thể giữ lại vẻ xa hoa và tao nhã của nó lúc trước.
Trong sương phòng, bên cạnh bình phong đặt vài chiếc bàn thấp, trên bàn thấp đặt văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), kiểu dáng đều giống nhau, có lẽ trong hoàng cung chuẩn bị đồng loạt, không phân chia xấu đẹp.
Từ Man dắt
Thục Gia vào sương phòng, lúc này Thục Thận, Thục Mẫn đều đã ngồi xuống
bàn, thỉnh thoảng còn trò chuyện đôi câu, đến khi nhìn thấy hai người Từ Man tiến vào, ngoài Thục Thận là có cười tiếp đón hai câu ra, Thục Mẫn
chỉ biết âm ngoan trừng mắt, ngay cả một câu cũng không nói.
Từ Man cùng
Thục Gia chọn hai chiếc bàn còn lại, chia ra ngồi xuống. Sáng nay, sẽ
học tập viết và toán học, cũng không phức tạp, cho nên trong lòng Từ Man cũng không e ngại, đến giờ học thêu buổi chiều, nàng mới sợ hãi.
Kỳ thật, lại nói tiếp, Cung học cũng không nhất định phải học cái gì, chỉ là gom đám quý nữ trong cung lại, học về những thứ khuê các như cầm kỳ thư họa,
thêu thùa, quản gia, ngoài ra còn kiêm cả lễ nghi cùng giám thưởng (giám định và thưởng thức), cũng không khác mấy với c