XtGem Forum catalog
Cuộc Chiến Thượng Vị

Cuộc Chiến Thượng Vị

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327144

Bình chọn: 9.5.00/10/714 lượt.

gười đuổi theo.

“Tiểu ca ca, huynh không sợ tiểu cữu cữu muội trách tội à?” Nhìn hai vị công chúa và hai vị hoàng tử đi ở phía trước, Từ Man đứng cạnh Gia Cát Sơ Thanh, nhỏ giọng hỏi.

Gia Cát Sơ

Thanh kéo tay áo từ trong tay Từ Man ra, rất tự nhiên vươn tay nắm bàn

tay nhỏ của nàng, sau đó không buồn quan tâm, lắc đầu nói: “Không phải

muội không muốn chọn sao?”

“Này, biểu

ca, đó là muội muội của nhà chúng ta đó có biết không?” giọng điệu chua

ngoắt không cần hỏi cũng biết là của nhị ca Từ Hải Thiên, ngay cả đại ca Từ Hải Sinh cũng đi theo ho khan một tiếng, tiếp theo lại thuận thế kéo Từ Man trở lại bên người.

“Sơ Thanh,

chúng ta không thèm chơi với họ! Hai con khỉ con!” Gia Cát Sơ Thanh cũng bị một người khác kéo qua, Từ Man nhìn một cái, vui rồi, đây không phải là Tôn Phỉ Nghiên của nhà hoàng thúc gia gia sao? Ngay từ lúc đọc

truyện, nàng đã cảm thấy cô nương nhìn trúng Gia Cát Sơ Thanh này, cũng

không biết tại sao Tôn Phỉ Nghiên và Hoàng Tú Oánh có thể trở thành bạn

tốt được, chẳng lẽ, đây chính là vầng ánh sáng của nữ chính? Đức mẹ Mary triệu hồi ư?

“Ngươi nói ai con khỉ! Ngươi cũng là một dã nha đầu thì sao.” Nhị ca trước nay chưa từng thiếu tài võ mồm.

“Ngươi, ngươi thì có! Vô lại, không thèm chơi với ngươi!!”

“Ai muốn chơi với ngươi, nha đầu xấu xí!”

“Ngươi chờ đó cho ta!”

Từ Man tránh sau lưng ca ca, nhìn Gia Cát Sơ Thanh không dấu vết tách ra một khoảng

với Tôn Phỉ Nghiên, rồi đứng sau Gia Cát Sơ Liêm, lại xem Gia Cát Sơ

Liêm vẫn khẽ mỉm cười, không nói một câu. Hai huynh đệ họ thật thú vị.

Bỗng nhiên,

Từ Man cảm thấy một ánh mắt lợi hại, đâm thẳng vào lưng mình. Từ Man

quay đầu lại, liền thấy trong một góc điện, có một cây cột, sau cây cột

lấp ló một đứa bé tầm 4,5 tuổi, đang dùng một loại ánh mắt thù hận nhìn

mình, ánh mắt lạnh như băng kia, làm lòng người lạnh ngắt.

“Đó là công chúa Thục Mẫn.” Từ Man nghe thấy đại ca nói bên tai mình.

“A Man, chúng ta từ từ nói chuyện, được không?”

“Láo xược, ai cho phép ngươi gọi tên của bản quận chúa.”

“Vâng… thưa quận chúa.”

Hai người

đưa lưng về phía Từ Man, tựa như đang đứng trên một hành lang dài, không nhìn rõ mặt, nhưng Từ Man lại biết rất rõ hai người họ là ai.

“Quận chúa, chúng ta đã thành hôn rồi, không thể bắt đầu lại từ đầu sao?” nam tử kia đứng ở một bên, dường như có chút sốt ruột.

“Bắt đầu

lại? Không phải trong lòng ngươi chỉ có mỗi tiểu tiện nhân kia sao? Còn

muốn cùng ta bắt đầu cái gì?” nữ tử kia quật cường hừ lạnh nói.

“Muội ấy đã

lập gia đình, mà ta cũng đã cưới nàng, A Man, ta và muội ấy căn bản là

không có khả năng.” Nam tử kia nói xong, chợt ho khan vài tiếng, vịn lên cây cột hành lang.

Nhưng nữ tử kia lại không hề nhúc nhích, cười lạnh nói: “Thật sao? Ta cũng không quên lúc trước ngươi lấy ta là duyên cớ gì.”

“Đúng, ta

thừa nhận, lúc trước ta lấy nàng, là vì muốn nàng buông tha muội ấy, còn có duyên cớ bởi Thánh nhân tứ hôn, nhưng hôm nay chúng ta đã thành vợ

chồng, ta cũng đã muốn buông xuống, vì sao… vì sao nàng lại không nguyện buông.” Nam tử thở hổn hển một hồi, thân thể loạng choạng thở dài nói.

“Buông

xuống? Nực cười! Ngươi thật sự nghĩ rằng ta yêu thương ngươi sao? Cùng

lắm ta chỉ không thích nhìn cái dáng vẻ kia của nàng ta, ta không muốn

nàng ta sống tốt. Người nàng ta thích, ta đều phải cướp được.” Nữ tử kia cười điên cuồng, bước đi trên hành lang gấp khúc, ống tay áo tinh xảo

vung vẩy.

Nam tử kia

như bị những lời nói này đả thương, cánh tay đỡ lấy cột trụ cũng bắt đầu rũ xuống, nhưng vẫn kiên trì nhìn nàng, đầy đau thương nói: “A Man,

nàng không phải nữ tử như thế, ta biết.”

Nhưng trả lời lại hắn, chỉ là bóng lưng nữ tử càng xa dần.

Cảnh tượng

thay đổi, dường như ở bên trong khuê các của ai đó, bóng dáng tương tự

nữ tử kia ngồi bên cửa sổ, bên người là một lão ma ma.

“Quận chúa,

ngài đừng nghe hắn ta dụ dỗ a, tên nam nhân này ấy à, ăn trong bát nhìn

trong nồi, không phải hắn thích tiện nhân kia sao, nào thật sự muốn sống cùng ngài, nhất định là muốn lừa gạt ngài rồi.”

Nữ tử kia dường như cực kỳ buồn bực, phất phất tay, không kiên nhẫn nói: “Biết rồi, biết rồi, bà đã nói rất nhiều lần rồi.”

“Dạ dạ, lão nô lại nhiều miệng, chính là, Phương Thảo lâu gần đây có một tiểu quan (kỹ nam) mới đến, bộ dạng mi thanh mục tú, nghe nói còn là con trai của một tội

thần, chậc chậc, da dẻ trắng nõn, quận chúa, có muốn nếm thử chút

không?” lão ma ma kia xoa xoa tay, con ngươi mắt đảo tròn nói.

Nhưng nữ tử kia chỉ gật gật đầu, không nhìn thấy có vẻ gì là kích động.

Khung cảnh

lại chuyển, dường như nữ tử kia đang uống rượu cùng người nào đó, chén

tạc chén thù, sau đó cửa lớn bị người mở ra, một gã sai vặt vọt vào, nói gì đó, nàng ta một phen đẩy người bên cạnh ra, túm váy bỏ chạy ra

ngoài, tốc độ cực nhanh.

Lại chuyển

cảnh, tại bên giường, một nam tử gầy như que củi nằm nơi đó, không thấy

rõ mặt, hắn giống như đang gồng mình cố gắng chống đỡ, như đang chờ đợi

ai, chỉ chờ đến khi nữ tử kia bổ nhào vào bên giường hắn, thân mình hắn

mới mềm nhũn xuống, nâng cánh tay lên.

“Ai