
ả chủ mẫu nương nương cũng…”
Hồng Thược nghĩ thực tế hơn Hồng Quế nhiều, Quan ma ma tuy rằng không
phải vú nuôi của phò mã, nhưng ở trong Từ phủ từng có lúc chăm nom phò
mã khi còn nhỏ, cho nên mới được đưa đến phủ công chúa, ngay cả Đại
trưởng công chúa mặc dù không thích điệu bộ tùy tiện của mụ ta, cũng
không thể không giữ lại trong phủ. Mà mụ bà kia cũng biết luồn cúi, thấy mình không xơ múi được gì ở chỗ Đại trưởng công chúa, bèn dời tâm tư
lên hai vị tiểu lang, tiếc rằng Đại trưởng công chúa giám sát chặt chẽ
quá, cuối cùng không có cách nào khác, đành phải mò mẫm đến chỗ này của
quận chúa.
“A đa có hay đến gặp Quan ma ma không?”
Điểm ấy rất
trọng yếu, cũng là điều trong lòng Từ Man muốn biết, lấy tính cách của
Đại trưởng công chúa, cùng với bộ dáng phủ công chúa gọn gàng ngăn nắp,
là biết mẫu thân không phải một quả hồng mềm, như vậy khả năng Quan ma
ma đến nay vẫn được giữ lại đây, trừ bỏ là được ban thưởng, không dám từ chối ra, còn lại chính là thái độ của phụ thân Từ Văn Bân.
Một người
phụ nữ, đặc biệt là một người phụ nữ đã qua hai lần đò, một khi lâm vào
tình yêu, tất nhiên sẽ lo được lo mất, cho dù Quan ma ma không tốt đẹp
gì mấy, nhưng cũng đã từng hầu hạ phụ thân, cho nên, mẫu thân đương
nhiên sẽ không đi hỏi ý kiến phụ thân, chỉ có thể giữ lại, lại sợ dụ dỗ
làm hư con trai, cuối cùng bởi vì con gái còn nhỏ, mới thả lão nô này
vào. Từ Man nghĩ, mẫu thân nhất định không dự đoán được rằng, lão nô này thủ đoạn rất cao, cho dù sau này, a nương còn muốn trừ bỏ lão nô này,
lại bởi vì quan hệ với Từ Man trong sách (Từ Man cũ), mới nhẫn nhịn không cho mụ đi.
Từ Man còn
nhớ rõ trong sách có nói, đời thứ nhất, bởi vì không có liên quan đến
Hoàng Tú Oánh, tính cách ương ngạnh của Từ Man, trong đó không thể bỏ
qua công lao dạy dỗ của Quan ma ma, hơn nữa trong sách cũng nhắc tới,
lúc trước Hoàng Tú Oánh cùng vị tra nam trong sách kia gặp nhau, cũng là Quan ma ma ra chủ ý cho quận chúa, hòng đạt được Gia Cát Sơ Thanh,
nhưng sau khi thành hôn, Quan ma ma vì củng cố địa vị của mình, trước
mặt quận chúa còn xúi giục, nói xấu Gia Cát Sơ Thanh, dẫn đến Gia Cát Sơ Thanh bị giày vò mà chết sớm, về sau đám trai lơ gì đó, cũng do Quan ma ma lén tìm đến. Đến đời thứ hai, Hoàng Tú Oánh thông minh hơn rất
nhiều, biết người từ nhỏ ảnh hưởng đến Từ Man, cũng biết người bên cạnh
Từ Man có thể thao túng nàng nhất là ai, cho nên tên hạ nhân đầu tiên
được lôi kéo liên thủ, dĩ nhiên là mụ Quan ma ma ‘hám tài mê quyền’ này.
Hai kiếp
người, làm hư Từ Man, đều là mụ Quan ma ma này. Từ Man nghiến răng, cho
dù nàng tính tình mềm mỏng, luôn sợ gây chuyện, nhưng bên người mình có
một quả bom hẹn giờ này, cũng sẽ làm cho nàng ăn ngủ không yên.
“Không nhiều lắm, toàn là Quan ma ma đi đến chỗ phò mã nhiều hơn.” Hồng Quế chướng
mắt nhất mụ già kia, ở trước mặt đám hạ nhân các nàng, bà ta toàn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, còn tự cho mình là ma ma của phò mã, ai
chẳng biết mụ ta luôn chạy tới trước mặt phò mã, làm bộ như thực ủy
khuất, lại rất biết đạo lý vậy, cũng không biết mụ ta đã lén lút nói xấu trưởng công chúa bao nhiêu lần rồi.
Chuyện này
Từ Man đã có tính toán trong lòng, nàng khép hờ mắt, cũng thật tình đã
buồn ngủ rồi, sau khi ngáp một cái thật dài, đoạn lủi vào chăn, nàng
định bụng đến tối phụ thân về, đi thăm dò ý tứ thử một chút, thầm nhủ
nhanh chóng tiễn mụ bà này đi, về phần đứa bé buổi chiều sẽ đến kia,
nàng căn bản không muốn lưu lại, trong sách, đứa nhỏ kia là đại nha hoàn bên cạnh Từ Man, luôn ‘thành sự không có bại sự có thừa’, còn trương
cái mặt ỷ thế hiếp người, cùng Quan ma ma có cùng ý tưởng đen tối, hiện
tại nàng còn nhỏ, một người làm phiền muộn là đủ rồi.
Hồng Quế
cùng Hồng Thược nhìn Từ Man mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, liếc nhìn nhau một cái, đoạn mỉm cười buông màn che xuống, yên lặng lui ra ngoài.
Ngủ trưa
dậy, Từ Man rửa mặt xong, không đợi nàng uống cho xong chén nước mật,
Quan ma ma đã dẫn theo một tiểu nha hoàn mặc quần áo cũ từ bên ngoài
tiến vào, ngay cả kêu người thông bẩm cũng không, tiểu nha hoàn kia ước
chừng 4-5 tuổi, hai mắt to tròn lấp lóe tò mò, nhưng lúc nhìn đến những
nha hoàn khác trong phòng, thì lại lơ đãng toát ra một loại tự tin vô
hình.
Từ Man nhấp
chén nước mật, thật sự cảm thấy buồn cười, Quan ma ma này, ngay cả làm
giả đều làm có lệ như thế, đó cũng chỉ để lừa gạt Từ Man 3 tuổi trong
sách thôi, bằng không trông bé kia mặt mày nhỏ nhắn trắng nõn, quai hàm
bụ bẫm, và cả móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, cùng đôi nhãn thần trông
đầy ưu việt kia, nói là đứa bé gặp nạn, có ma nó mới tin.
“Mau, mau dập đầu quận chúa, cảm ơn quận chúa thu lưu con đi.”
Quan ma ma
còn không chờ Từ Man nói chuyện, liền vỗ cái bộp lên lưng đứa bé kia,
tiểu nha đầu kia lảo đảo một cái, quỳ gối trước mặt Từ Man, lanh lợi
nói: “Nô tỳ thỉnh an quận chúa, đa tạ quận chúa thu lưu.”
Từ Man tức
giận thiếu chút nữa bật cười, bản lĩnh tự quyết của hai người này, thực
làm cho nàng mở rộng tầm mắt, ấy vậy mà còn hoàn toàn chắc chắn rằng
nàng sẽ