
ày lão nô trên đường đi, cũng nhìn thấy không ít chuyện đau
lòng, vì tiền bán con cái… Chậc chậc, xem cái mồm lão nô này, loại
chuyện này sao có thể nói trước mặt quận chúa chớ.” Quan ma ma vừa nói
vừa dò xét sắc mặt Từ Man, cũng rất thất vọng khi không phát hiện được
trên mặt nàng có xúc động nghi hoặc muốn giải thích gì.
Từ Man khóe
miệng chứa ý cười, lúm đồng tiền lộ ra nông nông sâu sâu, nàng mới sẽ
không chủ động hỏi việc này, hơn nữa nàng còn biết nguyên do mụ ta nói
chuyện này, tuy tạm thời nàng không khống chế được kết quả chuyện này,
nhưng nàng cũng không để cho lão nô này quá đắc ý như vậy được.
“Lão nô có
lỗi, còn thỉnh quận chúa trách phạt.” Quan ma ma biết Từ Man sẽ không
chủ động hỏi chuyện, cư nhiên trước mặt nhiều nha hoàn trong phòng như
vậy, mà quỳ gối cạnh giường êm, cúi đầu buông mắt rất là cung kính.
Từ Man lập tức không vui, đây chính là muốn bức nàng sao? Lại còn trước mặt nhiều người như vậy.
“Ma ma…” Từ
Man nói không nên lời nỗi bực trong lòng, nhưng nàng cũng không thể
không nói gì được, như vậy rất không phù hợp với quan hệ hài hòa giữa Từ Man khi còn nhỏ cùng Quan ma ma.
“Quận chúa,
lão nô tự ý nhận một đứa bé từ bên ngoài về, nhưng đứa bé kia rất đáng
thương, tuổi còn nhỏ đã bị cha mẹ bán vào kỹ viện…”
Mới nói đến
đây, vẻ mặt của Quan ma ma đã đau thương, trong phòng, đại nha hoàn Hồng Thược cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mở miệng vượt qua nói: “Quận
chúa còn nhỏ, ma ma ăn nói cẩn thận.”
Từ Man trong lòng hừ lạnh, mụ Quan ma ma này căn bản không có lòng tốt gì, mở miệng
trước mặt nàng nghe mà phát tởm, nàng mới có ba tuổi đó có biết không,
cư nhiên ngay cả kỹ viện cũng thốt ra miệng cho được. Từ Man lại nhìn
cửa chính khuê phòng mình, mụ già này đúng là bắt đúng cơ hội, vú nuôi
và cả ma ma giáo dưỡng của nàng hiện tại không có đây, bằng không sao có thể cho phép mụ ta một bụng xấu xa ở đây nói bậy được.
“Là lão nô
lỡ lời.” Quan ma ma làm như xấu hổ cúi đầu, nhưng Từ Man cũng không nhìn lầm, bàn tay mụ đang nắm siết tại vạt áo, xem ra, mình cũng phải chú ý
nhiều một chút, trong sách Hồng Thược chết một cách không rõ ràng, không biết có quan hệ gì đến Quan ma ma hay không.
Từ Man không muốn làm cho quan hệ giữa Hồng Thược cùng Quan ma ma hiện tại quá gay
gắt, nàng lập tức làm cho nụ cười trông càng sáng hơn, vươn tay khẽ kéo
áo Quan ma ma, ngây thơ nói: “Ma ma, bà mau đứng lên, kể cho ta nghe kỹ
một chút, bà nói sau đó đứa bé kia thế nào?”
Quan ma ma
lúc này mới ngẩng đầu, hốc mắt cũng đỏ lên, bà ta đứng lên, ngồi trở lại bên cạnh Từ Man, cầm khăn tay chấm chấm khóe mắt, ra vẻ đáng thương
nói: “Quận chúa thiện lương như tiên đồng vậy, lão nô thấy vậy trong
lòng rất vui mừng, ấy thế mà có vài người lòng gang dạ sắt, tuy nói quận chúa nhà ta còn nhỏ tuổi, nhưng lại biết nhìn rõ ràng.”
Từ Man ngoài ý muốn hơi trợn tròn mắt, đây, đây là ‘thêm mắm thêm muối’ nói xấu trắng trợn sao? Nàng vẫn còn nhỏ như vậy.
Nhìn lại
Hồng Thược quả nhiên hai má đỏ lên, nhưng chỉ mở miệng, không nói gì,
chỉ chốc lát sau liền quay lưng đi, không biết có phải rơi lệ hay không.
“Quận chúa,
quận chúa đang tuổi này đúng là cần một người bầu bạn chơi cùng, chờ một lát ma ma gọi nó lại đây, dập đầu với quận chúa.” Quan ma ma cũng không che dấu nữa, nhanh chóng liền tự quyết định.
Từ Man cũng không nói nhiều, chỉ hướng về phía Hồng Quế đang lén nhìn mình, ngáp một cái.
Hồng Quế
liền phấn khởi lên, lập tức sửa sang lại quần áo bèn đi tới, tìm lời hay nói với Quan ma ma: “Ma ma, bà xem, giờ giấc cũng không còn sớm nữa,
quận chúa cũng nên đến giờ nghỉ trưa rồi.”
“Ai da, xem
lão nô này, quận chúa tất nhiên phải nghỉ ngơi cho tốt rồi, chờ quận
chúa tỉnh lại, lão nô sẽ mang nó đến, quận chúa xem rồi mà thích, thì
giữ con bé lại đi.” Quan ma ma vén tóc một cái, buông tay Từ Man ra, lắc lắc mông đứng lên, hơi khom người chào một cái, đoạn đắc ý lượn ra
ngoài.
Hồng Quế bế
Từ Man lên, đi đến giường, lại nhìn đến dáng vẻ vẫn cúi đầu của Hồng
Thược, giận không có chỗ phát tiết, nói: “Ngươi hà tất phải làm vậy,
ngươi còn không biết mụ ta sao, mụ ỷ là tới từ bên kia, lúc nào mà không làm chúng ta ấm ức, ngươi có việc thì cứ nói trước mặt quận chúa, đứng
chết trân ở đó, ai có thể hiểu được.”
Hồng Thược
nghe vậy, xoay người qua, mắt đỏ cả giận nói: “Ngươi nha đầu chết tiệt
này, lại nói càn nói bậy, quận chúa còn nhỏ, chúng ta không thể bớt chút chuyện cho quận chúa sao?”
Cúi đầu nhìn Từ Man đang dùng đôi mắt to nhìn mình, làm như ngây thơ không biết,
Hồng Quế thở dài, cũng không đáp lời, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường,
Hồng Thược cũng đi tới, tự tay thay quần áo cho Từ Man.
“Các ngươi về sau không cần để ý tới bà ta nữa.” Đầu vừa tựa lên gối mềm, Từ Man bất chợt mở miệng nói.
Hồng Thược
cùng Hồng Quế thoáng chốc sững người, nhưng Hồng Quế là người phản ứng
đầu tiên, huých Hồng Thược một cái, cười hì hì nói: “Nhìn đi, ta đã nói
quận chúa chúng ta thông minh trưởng thành sớm, ngươi còn cứ sợ này sợ
nọ.”
“Nhưng dù
sao mụ ta cũng đến từ phủ bên kia, ngay c