
đứng lên,
sau khi khom mình hành lễ, rồi đi ra ngoài, ngay cả một cái bắt chuyện
với hai vị ma ma còn lại cũng không.
Chờ Quan ma ma đi ra ngoài, Tân ma ma sắc mặt lạnh hơn, mà Niên ma ma lại hiện ra vài phần ưu sầu.
Từ Man thấy
bóng dáng của Quan ma ma đã đi khuất, lúc này mới vẫy tay một cái, gọi
Hồng Thược đi đến cạnh giường, bảo nàng khom người xuống kề sát lỗ tai
nhỏ giọng nói: “Ngươi bảo Hồng Quế dàn xếp cho tiểu nha đầu kia xong,
liền mang nó đi đến viện của nhị ca ta, chắc hẳn giờ này huynh ấy đang
còn ở trong viện, ngươi bảo huynh ấy giúp ta một tay tùy tiện sắp xếp
cho nó ở tại một chỗ hoang vắng nào là được, không được để nó lảng vảng
trước mặt chúng ta.”
Hồng Thược gật đầu, lại còn chần chờ nói: “Vậy nếu Quan ma ma hỏi…”
Từ Man nhếch môi, giảo hoạt nói: “Người là ca ca ta nhìn trúng, đưa đi nơi nào, ta không quản được.”
Hồng Thược ẩn ẩn lộ ra ý cười, lập tức lại nén xuống, liền khom người cáo lui.
Từ Man đã
sớm nghĩ kỹ, không thể để cho nha đầu kia ở lại trong viện mình được, kẻ sau này nàng ta sẽ thông đồng với Quan ma ma, lợi dụng lợi lộc gì từ
chỗ nàng, nhưng trông dáng vẻ ung dung của Quan ma ma, Từ Man lại không
muốn làm cho bà ta hoài nghi, bèn thuận thế lưu lại nha đầu kia, chẳng
qua ngày sau nó có thế nào, cũng không phải là điều Quan ma ma có thể
nắm trong tay. Vậy dựa theo ý tưởng của Từ Man, qua một thời gian, nàng
tìm một cơ hội đuổi nha đầu kia ra phủ, dù sao chắc chắn là nó sẽ không
phải không có nơi để đi. Chính là tình huống trước mắt, vẫn để cho nhị
ca làm tấm bia đỡ đạn cho mình đi, ai bảo nhị ca mọi ngày thường ăn hiếp mình nhiều nhất chứ.
Từ Man giải
quyết được một chuyện phiền muộn trong lòng, mặc dù buổi chiều, vì phụ
thân gần đây bận rộn công vụ, tạm thời không đến thăm mình, mà nàng lại
vì đi đứng không tiện, cũng không thể đi chính phòng thỉnh an, cho nên
không thể hỏi chuyện về Quan ma ma mà có hơi tiếc nuối, nhưng tâm tình
cũng vô cùng tốt, thì giấc ngủ tự nhiên sẽ không kém, Từ Man gần như vừa chạm vào gối đầu, liền hạnh phúc ngủ đi.
Nam Kinh có
câu ca dao: “Mồng ba tháng ba, hoa tề thái đọ sắc mẫu đơn, nữ nhân không mang không có tiền dùng, nữ nhân mang theo lương thực đầy kho.” Câu ca
dao này là nói tiết Thượng Tị, ngày đó, nữ nhân trên đầu cài hoa tề
thái, dùng cây tề thái nấu với trứng gà, có đôi khi còn dùng cây tề thái làm nhân thịt nhồi hoành thánh, cùng với rau tề thái trộn rất ngon,
ngoài ra, cây tề thái còn được hái treo lên cửa, đặt trong phòng, trên
giường, còn có cạnh bếp, nghe nói có thể tiêu tai trừ bệnh.
Yên lặng ợ
một cái thật no, Từ Man xoa bụng, tiếc nuối ăn không nổi nữa, nhưng nàng cảm thấy vẫn còn chưa ăn đủ, liền lôi kéo nhũ mẫu Niên thị, làm nũng
nói: “Ma ma, ăn ngon thật.”
Niên thị
nhìn nàng cười như con mèo tham ăn, trong lòng mềm nhũn, nhưng lại sợ
nàng ăn nhiều đầy bụng bèn nói: “Quận chúa hôm nay cũng không thể ăn
thêm được nữa, không bằng ngày mai ma ma làm bánh chẻo rán nhân tề thái
thịt heo được không?”
Nhị ca đã
hứa hẹn, thì vào ngày đó nhất định sẽ thực hiện, Từ Man dở khóc dở cười
nhìn đầy giường là hoa tề thái, cùng với một nắm cây tề thái to giắt
ngay đầu giường, cảm thấy giường của mình như biến thành một cái tổ thỏ, nhưng không chỉ có thế, nhiệt tình với em gái của nhị ca Từ Hải Thiên
tăng vọt vẫn chưa giảm bớt, hắn thậm chí còn cân nhắc đến chuyện đem đầu muội muội gắn đầy hoa tề thái, để Từ Man giảm bớt ốm đau, cuối cùng vẫn là đại ca Từ Hải Sinh cho Từ Hải Thiên một quyền, mới hoàn toàn giải
quyết được thống khổ ngọt ngào của Từ Man.
Bởi vì ngày
này phải ăn thức ăn từ cây tề thái, phủ Đại trưởng công chúa cũng không
ngoại lệ, Từ Man cắn quả trứng gà luộc tề thái thơm lừng, mùi vị dân dã
tươi ngon kia, làm cho trứng gà vốn không có bao nhiêu tư vị, càng ngon
miệng hơn. Dựa theo truyền thuyết bên ngoài, loại cây tề thái này nấu
với trứng gà còn có thể trị bệnh đau đầu, cũng không biết là thật hay
giả. Từ Man lại húp một ngụm nước canh đầy tôm khô nấu hoành thánh nhân
thịt bằm tề thái, dường như tất cả u uất trong khoảng thời gian dưỡng
thương này đều ‘rẽ mây nhìn thấy ánh mặt trời’, mùi thơm kia mãi cho đến khi nàng ăn xong một hồi lâu, vẫn còn lưu luyến trong miệng, chưa đã
ghiền.
Từ Man đương nhiên là gật đầu liên tục, ngay cả hai vị ca ca bên người nàng cũng lộ
ra ánh mắt khát vọng, Niên thị khẽ cười, vuốt ve búi tóc Từ Man, liền
cho người thu dọn bàn, bản thân thì mang theo vài nha hoàn đi chuẩn bị
những bó rau tề thái vừa được hái kia, tránh cho chúng để qua đêm bị
héo.
Chờ bọn nha
hoàn đi gần hết, bởi vì Đại trưởng công chúa ở bên kia bày bàn tiệc tề
thái, cho nên Quan ma ma cũng cùng Tân ma ma đi qua đó dùng, không ở lại trong phòng, Từ Man mới hạ giọng, kề sát người nhị ca, có chút ngượng
ngùng nói: “Cảm ơn nhị ca, chuyện đó…”
“Cũng không
phải chuyện lớn gì, cần gì phải để bụng.” Từ Hải Thiên trong lòng giống
như nổi bọt khí, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của muội muội, là
cả người tựa như muốn bay lên, lồng ngực cuộn trào một cỗ hăng hái mãnh