Insane
Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322505

Bình chọn: 9.00/10/250 lượt.

ng Khinh

Văn, mày thực sự hết thuốc chữa rồi, lòng tin của mày đã bị phá sản từ

lâu rồi!

Cô gấp nhật ký lại, tháo kính ra, nhẹ nhàng nhoài ra bàn.

Căn phòng im ắng quá, có thể nghe rõ được tiếng kim đồng hồ đang chạy, đã hai giờ rồi ư?

Nhưng cô không thấy buồn ngủ dù cũng chẳng tỉnh táo cho lắm.

“Đợi chờ càng làm cho người ta mê đắm

Có ai giống như em?

Ai có thể đợi chờ khi người đó không đến?

Yêu anh, em đã học được tất cả

Mùi vị của cô đơn

Một mình cầm ô

Một mình lau nước mắt

Một mình mỏi mệt!”.

Cô nằm dài trên bàn, bên tai văng vẳng lời bài hát của nhóm Nam Quyền Ma Ma, một ca khúc đang rất thịnh hành, khi nghe những lời này, trái tim

cô không ngừng thổn thức và đau đớn.

Cầm bút trong tay, định bụng làm mấy bài tập trong cuốn tiếng Anh cấp

sáu, nhưng chỉ sau mấy phút, cô đã chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi.

Ngày hôm sau, bị cảm là chuyện tất yếu, sau đó bệnh càng trở nên trầm trọng hơn và phải vào bệnh viện truyền nước.

-“Tiểu Nghệ, cậu xin ông chủ cho mình nghỉ nhé!”.

Khinh Văn nằm dài trên giường, mặt tái mét.

-“Mình thấy không chỉ xin nghỉ hộ thôi đâu mà có khi mình còn xin thôi việc hẳn cho cậu đấy!”.

-“Tiểu Nghệ…”.

Tô Nghệ ngồi ghé bên giường, nhìn bộ dạng yếu ớt của cô, không cầm lòng

được cứ nhíu hết cả lông mày lại: “Cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ buổi tối Phạm Như Sênh bị ốm đến giờ cậu cứ là lạ ấy, hay là vì

đeo đuổi không thành mà cậu trở nên như thế này? Hay là Phạm Như Sênh đã từ chối cậu?”.

-“Chẳng liên quan gì đến anh ấy hết, tự mình nghĩ ngợi quá thôi!”. Khinh Văn im lặng hồi lâu mới tiếp tục mở lời giống như đang kể chuyện ngày

xửa ngày xưa: “Mình biết anh ấy khi lên năm tuổi, mùa hè năm đó bố mẹ

đưa mình về quê và ở đấy mình đã gặp anh ấy. Anh ấy một mình quỳ gối ở

đó nghịch cát, không có một ai bầu bạn cùng, cái bóng dáng nhỏ bé đó xem chừng rất cô đơn, có lẽ cậu sẽ cười mình là già sớm, nhưng hình ảnh ấy

đã đi vào ký ức của mình. Anh ấy chính là người mình yêu đầu tiên, tuy

từ đầu tới cuối chỉ là tình cảm đơn phương, tuy khi đó có thể gặp lại

anh ấy hay không mình cũng chẳng biết!”.

-“Khinh Văn…”. Tô Nghệ run run, cô vẫn thường cho rằng, chẳng qua cô ấy

cũng giống như những người co gái bình thường khác, say mê vì những biểu hiện xuất chúng bề ngoài và tài năng hơn người của Phạm Như Sênh, đâu

ngờ rằng…

-“Mình thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng mình và anh ấy lại học chung một

trường, dựa vào sự tiếp xúc lâu như vậy có thể biết rằng, anh ấy đã quên mình từ lâu. Song mình vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, như thế cũng đủ

coi là tình cờ gặp lại, rõ ràng chẳng phải bọn mình rất có duyên với

nhau sao? Thực sự có lúc mình cũng nghĩ, có thể lẳng lặng yêu anh, như

vậy cũng là quá tốt rồi. Nhưng trái tim mình sao mà lại tham lam đến

thế, luôn muốn được gần gũi bên anh, vì anh ấy lúc nào cũng cô độc, mình rất muốn được ở bên anh ấy!”. Cô cười trong nước mắt, nghẹn ngào nói

tiếp: “Nhưng anh ấy chẳng hề thích mình dù chỉ một chút, cho dù chỉ là

bạn bè thì xem ra anh cũng chẳng màng đến, thế nên bình thường mình hay

nghi ngờ, con người mình thế này có phải khiến người khác rất chán ghét

không?”.

-“Ngốc ạ, sao cậu lại có ý nghĩ đó được cơ chứ?”.

-“Tiểu Nghệ, lần đầu tiên mình thích một người như thế và đây cũng là

lần cuối cùng, tình yêu của mình rất hèn mọn. Cậu nói rất đúng, mình đã

luôn hy vọng một ngày nào đó anh ấy có thể chấp nhận mình, nhưng khi

mình biết rằng anh ấy luôn dịu dàng với tất cả mọi người và chỉ ghét bỏ

riêng một mình mình thì mình thực sự không thể tiếp tục kiên trì. Tiểu

Nghệ, Tiểu Nghệ…anh ấy đã có người yêu, lần này là thật đấy…”. Nước mắt

cô không ngừng tuôn rơi, một giọt, hai giọt, ba giọt…càng lúc càng nhanh hơn, cuối cùng giống như hai dòng suối nhỏ tuôn theo đôi gò má, ướt cả

cổ áo…

Tô Nghệ cũng không thể nói gì thêm, khóe mắt cô cũng đang ầng ậng nước.

Tống Khinh Văn của tuổi hai mươi chưa từng trải qua mối tình nào, cô

không biết tình yêu của người khác như thế nào, còn cô khi đó vẫn còn

rất ấu trĩ, cô thực sự tin vào câu nói: Con gái theo đuổi con trai cách

một lớp lụa mỏng, mà chưa từng nghĩ đến khoảng cách với người con trai

mà mình theo đuổi lại như cách núi Thái Sơn.

Rất nhiều đêm về sau, cô mới dần dần hiểu được một số đạo lý. Bạn có thể yêu anh ấy, nhưng không thể yêu cầu anh phải trao lại bạn một tình cảm

giống như vậy, cũng như bạn không thể yêu cầu tất cả mọi người trên thế

giới này đều yêu quý bạn. Càng không phải bạn cho đi bao nhiêu thì có

thể nhận lại bấy nhiêu.

Bị tổn thương không còn sức lực đâu để chống đỡ, khi biết tự yêu mình cũng là lúc dần dần lớn khôn.

Nhưng cũng đau đớn đến mệt mỏi.

Cuộc sống không phải là tiểu thuyết, không nên quá quan tâm đến kết quả!

Những mộng tưởng và khát vọng đã qua đó, từng chút, từng chút một lắng đọng trong tâm hồn chúng ta.

Những vì sao trên trời cao, những ánh mắt trên mặt đất.

Sương tan, mộng tỉnh, hiện thực nhìn thấy lúc cuối cùng, chẳng qua chỉ

là sự yên lặng tận cùng khi đã nếm trải đủ ngọt bùi cay đắng mà thôi.

Hôm nay, Phạm Như