Insane
Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321451

Bình chọn: 9.5.00/10/145 lượt.

c rồi, không nói việc này nữa, dậy nào, nếu ngâm nữa sẽ bị lột

da đấy!”.

Đêm hôm đó yên bình đến kỳ lạ, Khinh Vãn cứ ôm chặt lấy anh, rúc sâu vào lòng anh, không muốn làm gì, chỉ muốn tranh thủ từng giây từng phút để

hít hà lấy hơi thở của anh.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô đột nhiên nhớ đến việc khi giúp bà Tô dọn

dẹp đồ đạc trong phòng của Tô Nghệ, cô nhìn thấy nét bút của bạn mình

ghi trên bàn: “Có một số người đơn giản như thế đấy, âm thầm làm người

và làm việc, chìm đắm trong thế giới của riêng bản thân, cố chấp giữ lấy phương hướng mình chọn, làm những việc mà mình cảm thấy vui vẻ. Trên

thế gian này, có một số việc không nên khiên cưỡng, tôi tin rằng, có thể cùng nhau thì đó là duyên phận; không thể cùng nhau thì đó cũng là

duyên phận!”.

Như Sênh bay vào thứ hai, mượn cớ đi làm Kinh Vãn không đến tiễn, thực

ra chỉ là muốn trốn tránh hiện thực, cô không muốn nhìn thấy hình ảnh

người mà cô rất để ý đến ở bên Cạnh Như Sênh ở sân bay.

Trong giờ làm việc, cô hết sức lơ đễnh, lúc bắt đầu cuộc họp tâm trí tận đẩu tận đâu, đột nhiên điện thoại rung lên, cô cầm lên xem, người gửi

tin là Cao Phi.

Cô ngẩn đầu nhìn qua bên Cao Phi, anh ta đang rất chăm chỉ đọc báo cáo như học sinh đọc bài.

Cô đọc tin nhắn: Chị dâu thân yêu, anh trai của bà xã tôi chẳng qua là

đi công tác chứ đâu phải xông pha trận mạc, chị không nên trong giờ họp

cũng âm thầm rơi lệ chứ?

Kinh Vãn lập tức đưa tay sờ lên mặt, quả nhiên hơi ươn ướt, cũng may

xung quanh, người thi đang chăm chú theo dõi cuộc họp, người thì đang

mải đọc báo cáo, chẳng có ai chú ý đến cô.

Cao Phi căng mắt nhìn về phía cô, nở nụ cười mà bản thân cho rằng rất say đắm lòng người.

Thật quá đáng, còn dám cười cô nữa! Cô liếc nhìn thấy chân anh ta đang ở gầm bàn, ko do dự giẫm một phát thật mạnh.

- "Á", tiếng kêu thảm thiết vang lên.

- "Sao thế?". Mọi người đều dồn mắt nhìn sang.

Khinh Vãn khoái chí nhìn xem anh ta giải thích như thế nào.

- "Tôi đau bụng quá phải đi toilet đây!".

Được sự đồng ý của ông chủ, biên tập Cao ôm bụng cuống cuồng chạy đi.

Sau khi tan sở, Như Tiêu cố kéo Khinh Vãn cùng về nhà nhưng bị từ chối,

Như Tiêu không hiểu, Cao Phi bên cạnh làm ra vẻ thông minh nói: "Người

ta phải về nhà để đợi điện thoại của anh trai em, em không nên làm phiền mối thâm tình vượt ngàn dặm của người ta nữa!".

Khinh Vãn ném cho anh ta cái lườm sắc lẹm, nhưng lần này anh nói không hề sai.

Tám giờ tối, Khinh Vãn chờ đợi trước máy tính, thực ra lúc mới tan sở về cô chỉ ăn qua loa một bát mì rồi cố thủ luôn trước máy tính.

Như Sênh đi rồi, nỗi nhớ anh còn vượt xa tưởng tượng của cô.

Đây là căn hộ của Như Sênh, sáng hôm đó sau khi tỉnh dậy, anh nói với cô một câu: "Khinh Vãn, căn hộ của em...đừng thuê nữa!". Trong ngày hôm đó cô chuyển toàn bộ đồ đạc ở nhà mình qua đây.

Kim đồng hồ đã chỉ tám giờ kém năm phút, Như Sênh vẫn chưa lên mạng,

trong lòng hơi thất vọng, trước đây vẫn luôn là cô đợi anh, từ năm phút

khi khởi đầu đến năm năm sau này, khoảng thời gian đó đủ để sinh và nuôi một đứa trẻ. Có những lúc cô cũng cảm thấy rất tủi thân, cho dù là năm

năm trước hay hiện tại năm năm sau, cô luôn luôn cảm thấy mình yêu người ta nhiều hơn, nhưng rốt cuộc với người mình yêu cũng chẳng muốn quá căn đo đong đếm làm gì, huống hồ tình yêu là một cuộc giao dịch không công

bằng. Nếu như đời này anh ấy yêu chưa đủ nhiều nghĩa là kiếp trước mình

yêu quá ít, luân hồi trong trốn hồng trần, không thể tính toán được.

Tám giờ ba mươi phút, cuối cùng anh cũng online.

Webcam bên kia vừa bật lên, anh đang mặc chiếc áo sơ mi trắng, vẫn đẹp trai như ngày thường.

- "Anh online muộn đấy nhé!". Khinh Vãn không kìm được buông lời trách

móc, cô chỉ muốn lôi tuột anh ra khỏi màn hình máy tính xách tay và hôn

thật mãnh liệt.

- "Anh xin lỗi, có việc không thể trì hoãn được!". Như Sênh hạ giọng xin lỗi, nhìn cách trang hoàng trong phòng sau lưng anh qua màn hình không

giống trong phòng ở khách sạn mà giống trong nhà của một người khác.

- "Em không chịu, lần sau anh đừng đến muộn nữa, nếu không em chẳng thèm quan tâm đến anh nữa đâu!".

Giọng nói hơi nũng nịu nhưng cũng có xen lẫn nghiêm túc. Người đọc được

không bao giờ hiểu được tâm trạng sốt ruột của người đợi, Khinh Vãn là

một cô gái nhạy cảm, trong lúc đợi chờ rất dễ tưởng tượng ra những

chuyện không hay. Tuy nói rằng chờ đợi đã trở thành thói quen nhưng mỗi

lần nghĩ đến vẫn thấy chút gì tủi thân.

-"Được, lần sau không muộn nữa!". Như Sênh mỉm cười, giọng nói đầy quan tâm, "Có ngoan ngoãn ăn cơm không?".

Khinh Vãn nhìn hộp mì để trên bàn nói dối không hề ngượng ngùng: "Ăn

chứ, nhưng nếu anh mà không về em sẽ tuyệt thực để phản đối đấy!".

Như Sênh bật cười: "Anh vừa đến Mỹ mà!".

- "Em không thích cái giọng đó của anh, dường như muốn ở đó thật lâu ấy. Nước Mỹ thật sự tốt thế sao? Sau này có thời gian em cũng muốn qua đó

một lần!".

- "Được thôi!". Như Sênh tựa ra phía sau, khoảng cách xa hơn một chút,

không nhìn rõ sắc mắt của anh, chỉ thấy giọng anh vang lên sau vài phút.

- "Nói có vẻ gượng ép nhỉ