
mặt đất, trên mặt hiện rõ
sự thanh thản, hạnh phúc.
Giữa nghi ngờ và tin tưởng, cô vẫn sẽ chọn điều thứ hai.
Không thể rời xa anh, vậy thì hãy tin tưởng anh, nếu như xác định chỉ có thể yêu anh, thì cô cũng cam tâm tình nguyện, sau tất thảy đó chính là
niềm hạnh phúc mà cô mong đợi.
Khi ngồi trên máy bay, cô đột nhiên nhớ tới năm năm trước, tâm trạng của hai người - cô và Tô Nghệ cùng đứng trên tầng thượng của ký túc xá khi
nhìn thấy chiếc máy bay màu trắng như chim đại bang bay qua trên bầu
trời.
Đến nay, cuối cùng cô cũng ngồi trên chú đại bàng trắng này, giờ đây
không biết liệu có hai thiếu nữ nào đứng trên tang thượng ký túc xá để
nhìn không? Nhìn chú đại bàng đó vẽ lên một vệt song trắng toát trên nền trời mênh mông.
…
Khi Như Sênh từ bệnh viện trở về đã gần mười giờ đêm, trên bàn vẫn còn
nửa chiếc pizza, là đồ ban ngày ăn không hết còn thừa lại, đèn trong
phòng ngủ đã tắt, tối o mom, chỉ có ánh đèn đường le lói rọi qua cửa sổ
vào phòng và đốm lửa lập lòe trên tay anh.
Mấy ngày nay thật là mệt, hôm nay cuối cùng cũng được nghỉ ngơi thoải
mái một bữa, anh ngồi bên ban công, bên cạnh đặt một chai rượu và một ly vang đỏ, anh nhấm nháp một ngụm, trong vị đắng có chút ngòn ngọt.
Loại vang đỏ này gần đây anh mới thích, mỗi lần uống lại nhớ đến cô của
đêm hôm đó, ấm áp tràn vào cuống họng, nong nóng trong dạ dày, phong
cách chậm rãi và lịch lãm, dường như muốn toàn thân đều rực cháy
Mỗi khi uống đến nửa chừng anh đều buồn ngủ. Hôm nay không được uống quá nhiều, máy bay của Khinh Vãn cất cánh lúc mười hai giờ, có lẽ khoảng
mười đến mười một giờ ngày mai sẽ đến nơi. Trong điện thoại cô đã nhắc
anh rất nhiều lần không được đến muộn, nhớ đến giọng nói của cô, làn môi của Như Sênh lại cong lên, không ngờ cô vẫn còn trẻ con như vậy, hơn
nữa cứ giận lên là lại không them để ý đến người ta nữa.
…
Máy bay hạ cánh, Khinh Vãn chẳng còn tâm trí đâu để thưởng thức mặt trời nơi đất khách, trái tim đang đập loạn nhịp, giống như quay về thời đại
học, khi cô từ nhà trở lại trường đại học H với tâm trạng mong nhanh
chóng được gặp anh.
Đi đến cửa ra, từ rất xa đã nhìn thấy dáng anh cao cao nổi bật, bao giờ
cũng vậy, chỉ cần thoáng nhìn là cô có thể nhận ra anh giữa biển người,
cho dù chỉ là một người xa lạ, cô cũng vẫn luôn như vậy, bởi cô biết,
người như anh không chỉ thu hút ánh mắt riêng mình cô.
Thế là từ chỗ đứng, cô thầm bước tới, hình như anh vẫn chưa nhìn thấy
cô, đôi con ngươi đảo qua lại. Vượt qua chướng ngại vật từ sau vòng lại, nấp sau lưng anh, đưa tay giả làm súng ấn vào lưng, cô hạ giọng: “Đứng
yên!”.
-“A!”, Anh kêu lên kinh ngạc cười rạng rỡ, âm thanh đặc biệt sống động, nghe tựa như đang hát.
Khi anh quay người lại, Khinh Vãn dang rộng vòng tay, lao về phía trước. Như Sênh lùi về phía sau vài bước, vội vàng ôm chặt lấy cô.
-“Như Sênh, em cũng rất nhớ anh!”.
Hai người quay về đến nơi Như Sênh ở chỉ mất khoảng mười phút, lúc này
Khinh Vãn mới biết chỗ anh ở là một căn hộ chung cư, vừa bước vào trong
đã bắt gặp một gian bếp kiêm phòng ăn rất lớn, đi vào phía trong còn có
ba phòng nhỏ màu trắng mang đậm phong cách châu Âu.
Khinh Vãn cùng Như Sênh đi vào phòng trong cùng, tiện đường liếc qua hai phòng ngoài, đồ đạc đều quăng lung tung, chỉ cần nhìn một cái là biết
ngay đây là phòng của đàn ông.
Dường như đọc được sự nghi ngờ trong mắt cô, Như Sênh giải thích: “Đây
là căn hộ anh đã từng thuê trước đây khi còn học ở Mỹ, sau khi về nước
thỉnh thoảng cũng có qua Mỹ, cho nên vẫn giữ lại thuê!”. Anh vừa nói vừa xếp hành lý của Khinh Vãn vào góc phòng.
Khinh Vãn nhìn thấy laptop của anh để trên bàn, khi lên mạng gặp cô, anh đều ngồi ở vị trí này chăng?
-“Hai phòng bên đều là người khác ở à?”.
-“Ừ, bạn cùng học trước đây ở Mỹ, họ ở lại Mỹ làm việc và không chuyển đi đâu nữa!”.
Nói như vậy cô bạn gái của bạn học mà Như Sênh nói hôm trước là thật…
Khinh Vãn không khỏi tự khinh bỉ bản thân.
Bỗng bị “ăn” một cái cốc vào trán, cô định thần lại ngẩng đầu lên bắt
gặp ánh mắt đầy nghi ngờ của Như Sênh, anh hỏi: “Thế nào rồi? Ngồi máy
bay đến nỗi ngẩn ngơ ra hả?”.
-“Làm gì có!”, giọng nói của cô buồn buồn, đột nhiên cảm thấy mấy ngày qua mình thực sự đã làm một số chuyện hơi quá đáng.
-“Khinh Vãn…”. Như Sênh nhìn cô, muốn nói nhưng lại thôi.
-“Xin lỗi!”, cô chủ động nhận sai, “Em không nên nghi ngờ anh!”.
Như Sênh nhíu mày: “Nói gì vậy?”.
-“Lần trước khi em nghe thấy tiếng người con gái khác gọi anh, anh nói rằng bạn gái của bạn học, em cho rằng…cho rằng…”.
-“Cho rằng anh đã lừa dối em?”.
-“Vâng!”. Cô liếc nhìn anh, thẳng thắn thừa nhận.
Trong lòng cô đang nghĩ gì Như Sênh sao lại không biết, trước mặt anh cô luôn bộc lộ tất cả, giống như thời đại học, cô luôn nói rằng tin tưởng
anh, nhưng thực ra nơi đáy lòng vẫn tồn tại sự nghi ngờ. Hơn nữa cuối
cùng vẫn là anh làm tổn thương cô, muốn lấy lại lòng tin nơi cô ngay lập tức có lẽ là hơi khó.
Nhưng anh không vội, cả một tuần cô không nhận điện thoại, anh vẫn làm
việc mà mình đã từng hứa, mỗi ngày đều gọi điện cho cô,