
ó lẽ là còn có thể kéo dài một thời
gian. Nhưng nàng như vậy lại giống như là mọi chuyện không liên quan đến mình. Chân Thường Phúc mềm nhũn một nửa, nhất thời hắn cũng không kịp
đi xem thi thể Thường An, vội vàng sai người đóng cửa cung, giữ lại vài
thái giám chưởng sự trông chừng. Còn mình thì cùng Tú Linh vội vàng theo Phi Tâm vào thiền điện.
“Nương nương, bây giờ chỉ đành phải…”
Thường Phúc thấy Phi Tâm ngồi trên ghế, hai mắt đăm đăm, hắn cẩn thận mở miệng nói, “Nương nương vẫn là nên đi Thọ Xuân Cung giải thích với thái hậu mới được.”
“Thái hậu không bao giờ hành động tuỳ
tiện, bây giờ bổn cung qua đó thì phải nói gì? Chẳng lẽ nói với bà ấy có người lừa gạt, rắp tâm dồn ép bổn cung?” Phi Tâm cười một tiếng, “Bổn
cung trong lòng đều có tính toán trước. Nếu các ngươi muốn giữ mình, cứ
làm theo những gì bổn cung phân phó là được.”
Tú Linh nghe xong liền quỳ rạp xuống đất: “Nương nương. Nô tì vừa rồi cũng không phải là…”
“Không sợ sao?” Phi Tâm càng bình tĩnh.
Nàng khẽ thở ra một hơi. “Nếu nói không sợ, vậy nguyện cùng bổn cung
sống chết có nhau. Nhưng thật ra vẫn khiến cho bổn cung chê cười!”
Hai người im miệng không nói. Thay vì nói Quý Phi mưu tính, không bằng nói là nhìn thấu lòng người. Tình người ấm lạnh. Cái gì giả cái gì thật, trong lòng nàng tự nhiên biết rõ.
“Người sống trăm tuổi, cuối cùng thì vẫn
chết. Bổn cung chưa bao giờ e ngại chữ chết này cả. Trước đây mệt mỏi vì danh tiếng, không thể tuỳ tiện nói chết là chết. Hiện giờ bổn cung
không cầu thanh danh, chỉ cầu…” Phi Tâm hơi nhíu mày, lại nuốt những lời này trở vào rồi chuyển đề tài. “Tiểu Phúc Tử, ngươi đi lấy giấy bút.
Bổn cung muốn để thư lại.” Nàng thấy Thường Phúc quỳ bất động, sắc mặt
xám ngoét, nhất thời cười một tiếng: “Bổn cung không phải để lại tuyệt
bút. Chẳng qua là để lại chút chứng cớ thôi!”
“Cái gì?” Hai người đều choáng váng, lúc này càng lúc càng lờ mờ, căn bản không rõ Phi Tâm rốt cuộc muốn làm gì.
“Thời gian không nhiều lắm. Tú Linh,
ngươi lại đây. Bổn cung dặn dò ngươi nói mấy câu.” Nói xong Phi Tâm vẫy
tay với nàng. Thường Phúc đứng dậy đi lấy bút mực. Tú Linh nhất thời
tiến lên trước.
Phi Tâm nói rất từ tốn, Tú Linh nghe thấy lại như sấm chớp đì đùng, thấy Phi Tâm vẫn nhẹ nhàng cười như trước,
khiến cho nàng hai mắt đẫm lệ, không ngừng lắc đầu. Cuối cùng nàng quỳ
xuống: “Nương nương, hà cớ gì phải làm như vậy?”
“Các ngươi theo bổn cung năm năm, đơn
giản chỉ là tặng phẩm cuối cùng bổn cung ban cho.” Phi Tâm cười nhạt,
“Bổn cung không có bản lĩnh bảo vệ Cúc Tuệ Cung, đêm nay để cho Tiểu
Phúc Tử đi bẩm báo với thái hậu, dù cho ngươi nói cái gì thái hậu cũng
sẽ không buông tha ngươi. Ngươi chỉ cần dựa theo cái này mà nói, bổn
cung đảm bảo các ngươi tạm thời vô sự! Về phần sau này, còn phải xem vận may của các ngươi!”
Tú Linh nhìn Phi Tâm, hồng y nhàn nhạt,
trang điểm tự nhiên, tóc đen mềm mại mang theo ẩn tình. Nàng không rõ
Quý Phi vì sao muốn làm như vậy, đương nhiên không chỉ có hai tên nô tài Thường Phúc và nàng.
Năm năm này, Tú Linh từ một chưởng sự
bình thường thăng làm chưởng cung, xuất thân phải hơn nhiều so với các
phi tần bậc thấp. Đây là vinh hoa mà nàng dùng sinh mạng để đánh cuộc,
Quý Phi cũng chưa bao giờ thiếu nợ nàng, cho dù có một ngày nàng vì Quý
Phi mà bỏ mình, trách cũng chỉ có thể trách nàng dựa sai cây đại thụ.
Nàng lớn hơn Quý Phi gần mười tuổi, trong cung gặp nhiều sóng gió, nhưng lúc này, nàng càng lúc càng không hiểu Quý Phi. Quý Phi là loại nữ tử
thế nào? Nàng hiện giờ đang cầu khẩn cái gì?
Phi Tâm vẫn cứ như vậy, thản nhiên miễn
cưỡng, nụ cười cũng mang theo ba phần mệt mỏi. Nàng tự có sự đẹp đẽ rực
rỡ của mình, bây giờ cũng có người nhận ra tâm địa nàng vô cùng hồn
nhiên.
Như thế thật không uổng!
××××××××××××××
Buồng sưởi trong nội điện Thọ Xuân Cung,
lúc này sắc xuân ấm áp, ngoài điện ánh mặt trời chói loà, bên ngoài đào
mận tranh hương. Mặc dù mùa xuân đã tới nhưng vẫn còn hơi rét lạnh. Lồng sưởi trong buồng sưởi chưa được dọn, không khí vô cùng ấm áp. Thái hậu
Nguyễn Tinh Hoa ngồi trên đại toà, hai bên là bình phong chạm trổ hoa
văn, bà khép tay áo, trên người còn khoác một chiếc áo bào lông cừu. Lúc này mắt phượng cụp xuống, tuy rằng trong phòng cực ấm nhưng bà còn đang hơi run run. Không phải vì lạnh, là vì bà vô cùng tức giận!
Bà nhìn chằm chằm Phi Tâm đang quỳ gối,
hôm nay Phi Tâm lại có thể mặc váy màu lam thêu chỉ bạc. Nàng không ngờ
màu lam là màu Nguyễn Tuệ lúc sinh tiền yêu nhất, khiến cho Tinh Hoa
nhìn mà trong mắt như có đao, đẩy cơn lửa của bà vọt tới cực điểm!
“Ai gia tự thấy mình đối đãi với ngươi
không tệ.” Tinh Hoa hồi lâu mới mở miệng, bà mười mấy tuổi đã vào cung,
đến nay đã hơn ba mươi năm. Tung hoành ngang dọc trong cung, thấy nhiều
âm mưu xảo quyệt. Tuy là bà giận không kiềm chế được, cuối cùng vẫn phải làm thế.
Hiện giờ trong buồng sưởi bốn bề vắng
lặng, bên ngoài tất cả đều là tâm phúc của bà. Chỉ là lúc này, bà cũng
không còn buông thả tình cảm nữa, nhưng giọng nói có chút run lên, “Giúp ngươi leo lên địa