
vị cao, cho ngươi một bước lên mây. Nhưng chưa từng
nghĩ ai gia lại nuôi một con rắn độc bên người!”
Mùng tám tháng chạp, Đức Phi Lâm Tuyết
Thanh mượn cớ qua Thọ Xuân Cung, mật báo với thái hậu, nói Quý Phi từng
mượn địa vị cao mà làm càn, cuối mùa xuân năm Tuyên Bình thứ mười lăm
đòi ngân lượng của Lâm gia. Hai lần trước chẳng qua chỉ là hơn ngàn bạc
trắng cho việc chi tiêu của hậu cung, tới lúc thu, bởi vì Tuyết Thanh đẻ non mà hậu cung lộn xộn một trận, nhưng nàng lại đòi hỏi nhiều, yêu cầu hai mươi vạn lượng của Lâm gia! Quý Phi tuyên bố có thể thu xếp, xui
khiến hoàng thượng lập Tuyết Thanh lên phi vị. Tuyết Thanh mất con, sợ
bị hãm hại, lại trẻ tuổi không hiểu chuyện, cho rằng Quý Phi thật sự
quan tâm đến hậu cung. Thế nhưng trong nhà lại báo tin đã xoay sở ngân
lượng giao cho Quý Phi, về sau Tuyết Thanh quả nhiên được phong làm Đức
Phi, từ nay Quý Phi nói gì nghe nấy.
Việc này thái hậu nghe xong thì vô cùng
hoảng hốt, nhưng lúc ấy bà vẫn chưa tra hỏi hành vi của Quý Phi. Tinh
Hoa gần đây bất động là có hai nguyên nhân, thứ nhất, hiện giờ Quý Phi
độc thánh sủng, hoàng thượng quý trọng khen ngợi nàng. Bà là người từng
trải, lúc Nam tuần hoàng thượng đã cho bà hiểu rõ mọi điều. Sau khi trở
về, ánh mắt yêu chiều của hoàng thượng không còn trốn tránh người khác,
lúc này động đến Quý Phi chẳng khác nào gây khó dễ cho hoàng thượng. Thứ hai, chuyện này của Tuyết Thanh cũng không vẻ vang gì, huống chi nàng
ta đã bị kẹp chặt hai năm. Tinh Hoa nào không biết đạo lý này? Việc này
nói trắng ra là Lâm Tuyết Thanh ghen tị Phi Tâm độc sủng, không ngại nói ra hết chuyện này, rõ ràng là tự làm hại mình lại còn kéo theo Quý Phi. Nhưng nàng ta không có bản lĩnh đó, liền tới mượn tay Tinh Hoa.
Tinh Hoa cũng không ngốc, huống chi bà
vẫn luôn chướng mắt với Lâm Tuyết Thanh. Sao có thể để cho một tiểu nha
đầu tuỳ tiện đùa giỡn? Cho nên, mặc dù Lâm Tuyết Thanh nói sinh động như thật, lại nói lúc ấy trong nhà lấy ngọc làm bằng chứng giao cho Quý
Phi, đủ để làm chứng cớ. Tinh Hoa bất quá là lắng nghe, cũng không tỏ vẻ gì liền cho nàng ta đi.
Nhưng việc này Tinh Hoa về sau nghĩ lại,
cảm thấy không đơn giản như thế. Nhà Lạc Chính Phi Tâm được nhiều hậu
hĩnh, nhà mẹ ruột ở phía nam có thể nói là giàu có sung túc, nàng căn
bản không thiếu tiền chi tiêu. Sau khi vào cung, toàn bộ chi phí đều
xuất phát từ trong khố quan phủ, chỉ có nhập vào chứ không xuất ra. Nàng nhận bổng lộc của Quý Phi, tương đương quan bổng nhất phẩm. Một năm
tính ra cũng có mấy ngàn lượng ghi vào trong sổ sách, hơn nữa hoàng
thượng còn ban trợ cấp nhà mẹ, cho dù nàng có đòi tiền đút lót làm lung
lạc lòng người, cũng không đáng mạo hiểm đòi ngoại thần một khoản tiền
lớn như vậy! Nói nàng mượn Lâm gia mấy ngàn lượng trước để chi tiêu vẫn
có thể lý giải, nhưng về sau lại có thể đòi hỏi đến mức này, quả thật là nàng luôn có bản tính dè dặt cẩn thận! Trừ phi có người ở sau lưng nàng giật dây, mà người giật dây, đương nhiên chính là hoàng thượng!
Nếu số tiền này rơi vào trong tay hoàng
thượng, động cơ của hoàng thượng khiến cho Tinh Hoa có chút rợn cả tóc
gáy. Bàn về thời gian, lúc Quý Phi đòi ngân lượng, khi đó ngoại trừ
Tuyết Thanh đẻ non, trước đó còn xảy ra hai chuyện lớn. Chuyện đầu tiên
chính là hoàng thượng phế hậu, còn có một chuyện, chính là Đại Tư Mã
Nguyễn Đan Thanh chết bất đắc kỳ tử! Nếu không phải vì có hai chuyện này thúc đẩy, Tinh Hoa căn bản sẽ không động đến thai nhi trong bụng Lâm
Tuyết Thanh.
Như thế, Tinh Hoa như đứng đống lửa, như
ngồi đống than. Trước khi Nam tuần, Quý Phi đột nhiên dính líu đến
chuyện của Ti chưởng cục, xin hoàng thượng và Cư An Phủ tra rõ Ti chưởng cục. Bởi vì lúc ấy có mấy phi tần bậc thấp tố cáo, như thế mới bãi chức Đại tổng quản của Ti chưởng cục, đồng thời cũng là Đại tổng quản Mạc
Thành Dũng của bà ở Thọ Xuân Cung.
Ti chưởng cục có thể nói vị trí hiểm yếu
của các phi tần, các ti bộ phía dưới nắm trong tay mọi việc lớn nhỏ
trong hậu cung. Tinh Hoa bắt đầu cảm thấy hành động này của Quý Phi
chính là muốn hoàn toàn khống chế hậu cung, từ nay nội phủ có thể phối
hợp với nàng bất cứ lúc nào. Nhưng lúc đó Lâm gia liên tục xảy ra
chuyện, Tinh Hoa cảm thấy mục đích của nàng không chỉ có như thế, hoặc
là muốn giấu diếm chuyện gì trước đó! Nếu thật sự như vậy, hai mươi vạn
lượng này không chỉ đơn giản là tiền tham ô cấu kết với ngoại thần!
Vốn bà căn bản không muốn quản chuyện
tranh thủ tình cảm của Quý Phi và Đức Phi, mặc cho các nàng cắn nhau còn mình ngồi trên cao xem tuồng. Dù sao Quý Phi đã tham ô, muốn cũng là
tiền của Lâm gia, Nguyễn Tinh Hoa bà có liên quan gì? Bà ngồi trên ngôi
vị thái hậu cao chót vót không ngã, đủ để đảm bảo hưởng lạc vinh hoa
tuổi già thì thôi. Nhưng lúc này một khi đã dính đến Nguyễn Đan Thanh,
bà sẽ không lạnh nhạt như vậy nữa.
Tinh Hoa ở hậu cung gió táp mưa sa đã ba
mươi năm, cho dù không có phụ thân và huynh đệ ở trong triều thì vẫn còn tôn uy của thái hậu. Cho nên từ cuối tháng chạp đến nay, bà luôn luôn
ngấm ngầm điều tra Quý Ph