
g, bị Vân Hi vung phi đao khó chịu qua đây.
Phi Tâm bình tĩnh nâng chén trà nhìn lướt qua, trên mặt Vân Hi không có biểu cảm gì. Nhưng Phi Tâm dù sao cũng đã ở cùng hắn mấy tháng, biết cái vẻ không có biểu tình gì của hắn chính
là bực dọc. Nàng khẽ mở miệng: “Ngô Mỹ Nhân, nghe nói muội đánh đàn rất
hay. Hiện giờ bên ngoài vừa nghe tiếng đàn sắt, không bằng gảy một khúc
giúp vui cho hoàng thượng xem sao?”
Phi Tâm mặc dù mặc kệ các nàng ầm ĩ thế
nào, nhưng mặc kệ không có nghĩa là không nhìn. Nàng liếc mắt một cái
cũng biết trước hết nên dựa vào người nào. Cái gọi là tên bắn chim đầu
đàn, chỉ cần đánh trúng trước thì không sợ các nàng không tản ra.
Tất cả mọi người đều không phải là kẻ
ngốc, liếc mắt cũng biết Quý Phi không vừa ý, nhất thời đều ngậm miệng
dừng động tác lại, thân mình cũng đứng dậy ngăn ngắn. Cả người Ngô Mỹ
Nhân nhanh chóng ngã vào lòng Vân Hi, vừa nghe Quý Phi nói, tuy là không quá tình nguyện, nhưng mắt thấy hoàng thượng cũng không có biểu cảm gì, nhất thời cũng ngượng ngùng đứng lên nói: “Quý Phi đã có nhã hứng, thần thiếp liền đàn một khúc.”
Bên này Phi Tâm vừa khẽ cười thì Tuyết
Thanh mở miệng: “Theo ta thấy. Đàn như vậy không có ca múa cũng không
vui. Bản cung nghe nói Trần Mỹ Nhân múa rất hay. Chỉ tiếc từ năm trước
vẫn không có duyên nhìn thấy. Không bằng Trần Mỹ Nhân múa một khúc. Còn
có Hòa Tần muội muội. Nghe nói muội ở Hà Dương có giọng ca trong vắt,
hát xướng cực kỳ động lòng người. Không bằng cũng xướng một khúc đi?
Tuấn Tần muội muội sẽ đập trống. Cùng nhau thì mới thêm sôi nổi!”
Phi Tâm nghe lời kia có vẻ không đúng.
Nàng chỉ ra mặt đánh. Hiện giờ một vị này lại quét sạch cả đám! Cái gọi
là trừng trị thủ phạm bất kể ai cũng không chừa, đây mới là biện pháp
cân bằng. Ngươi lại đuổi cả đống người, chính mình ngồi bên người hoàng
thượng, rõ ràng là ỷ vào thân phận mà không coi chúng tỷ muội ra gì! Thế này là sao? Khí tiết hỗn loạn, cả một đám người mất hứng.
Phi Tâm cười trong lòng. Đây mới chân
chính là Lâm Tuyết Thanh. Một tháng trước thấy nàng ta, thật sự là con
đường thăng quan tiến chức thuận lợi. Phi Tâm liền không hiểu. Ngươi nắm chắc Tuấn Tần thì có gì đắc ý? Cũng không ngẫm lại cuộc tuyển tú hơn
một năm sau. Đến lúc đó lại có nhiều người trẻ tuổi xinh đẹp hơn tiến
cung. Rất nhiều người sẽ sinh con trai cho hoàng thượng. Đến lúc đó phải như thế nào mới tốt? Muốn gộp lại thì gộp lại, ít đắc tội với người.
Đây mới là đạo lý vững vàng cho cuộc
chiến lâu dài. Mọi người bị đả kích một trận, gộp lại thành một đám.
Nàng ta thì hay rồi. Giận chó đánh mèo cả đám. Tội gì?
Quả nhiên tất cả mọi người có chút ngẩn
ngơ, nhất thời cũng không biết là nghe hay không nghe. Ngô Mỹ Nhân vui
vẻ, noi theo điệu bộ của Đức Phi, chuẩn bị ca múa, toàn bộ biến thành
chợ. Vân Hi liếc nhìn nàng: “Nàng đang làm cái gì vậy? Có chỗ nào không
thoải mái sao?”
“Thần thiếp không phải không thoải mái.”
Tuyết Thanh ỷ vào ba phần say, cộng thêm bảy phần bực bội tám phần oán
giận, chuyện trước kia toàn để bụng. Nhất thời cảm thấy càng lúc càng
tức anh ách, nhưng dù sao trước mặt hoàng thượng nàng ta cũng không dám
lỗ mãng, liền hít vào một hơi, đặt cái chén xuống bàn, “Thần thiếp chẳng qua là uống hơn hai chén, cho nên tùy tiện nói đùa. Hoàng thượng không
thích nghe, thần thiếp không nói thêm lời nào là được.” Nói xong, nàng
ta liền đứng dậy, “Thần thiếp đau đầu quá, xin hoàng thượng cho phép
thần thiếp hồi cung trước.”
Phi Tâm thấy nét mặt nàng ta càng bực bội không sao nén được, ngay cả chào từ giã rời bàn cũng nghe như đang giận dỗi. Lại thấy trong mắt Vân Hi bày vẻ lo lắng, Phi Tâm cũng có chút
phiền muộn. Hôm nay cũng thật là lạ, trước đây bọn họ đều rắc rối khác
thường, nhưng hiện tại, nàng thấy hắn không được thoải mái cũng ảnh
hưởng đến cảm xúc của nàng, nhất thời nàng mở miệng: “Nếu muội muội đã
say, không bằng đi về nghỉ ngơi trước, ngày mai lại nói chuyện.”
Tuyết Thanh cười lạnh một cái: “Tỷ tỷ đi nam một chuyến, rốt cuộc cũng không giống trước, cũng có thể làm chủ hoàng thượng.”
Lời này vừa nói ra, Phi Tâm há hốc mồm.
Đúng vậy, nàng là cái quái gì, ngày thường nàng cũng chưa liều lĩnh thế
này. Hôm nay nàng lại dường như vô cùng nhiệt tình, cuối cùng lại để cho Đức Phi gây khó dễ.
“Nàng không phải không thoải mái sao?
Không thoải mái thì nàng ấy quan tâm nàng một chút có gì không đúng?”
Vân Hi không đợi Phi Tâm mở miệng đã từ từ đứng dậy, sắc mặt cũng trở
nên khó coi, “Thế nào? Không muốn đi? Vậy nàng ở lại xem ca múa đi,
chẳng phải nàng vừa sắp xếp sao?” Nói xong, hắn vung tay áo, quay đầu
bước đi. Trước khi đi còn kéo theo Phi Tâm, “Nàng ngồi ngơ ngác ở đó làm gì? Đỡ phải quấy rầy nhã ý của Đức Phi!” Nói xong, cũng không quản đám
người trên điện, hắn trực tiếp túm Phi Tâm lôi đi, đám nô tài đi sau hai người họ vội vàng chạy theo.
Tuấn Tần căn bản không dám nhìn nét mặt
của Đức Phi, lặng lẽ cúi đầu: “Nương nương, thần thiếp cũng cáo lui
trước.” Nói xong, cũng không nghe Đức Phi đáp lại, nàng lui lại mấy bước dẫn nô tài rời đi. Nhất thời