
o
cô một cách nhẹ nhàng. Nếu không phải những lời hôm qua của hoàng thượng trong Khải Nguyên Điện, hôm nay chắc cô sẽ bị mắc trong kẹt và phải khó xử giữa hai bên.
Cô nhìn Tuyết Thanh, nhẹ giọng bẩm thái hậu: “Theo ý thần thiếp, chuyện này nên che đi thì hơn. “
“Nói thế nào? ” Tinh Hoa hứ một tiếng.
“Uyển Tần muội muội mới vào cung, được thánh sủng, không tránh khỏi
có những kẻ dưới không nghe quản thúc, đố kỵ trong lòng. Muội muội được
nuôi dạy trong thâm khuê, đối xử hòa thiện, nào biết rõ lợi hại bên
trong. Phía dưới lấy lợi, muội muội không thể kiểm soát, có thể tha thứ. Muội muội đoan thuận cung kính, rất được lòng thánh thượng, dù nói rằng quản lý nô tài bất lực thì nên phạt chủ, nhưng thái hậu nếu phạt nặng
muội muội, thánh thượng đau lòng, và cũng làm tổn thương tình cảm mẫu tử giữa thái hậu và hoàng thượng son lại cũng không thể để bọn nô tài đắc
lợi! ” Phi Tâm càng nói trong lòng càng khó chịu, thực sự cô chấp nhận
món ân tình này hết sức khó xử. Nô tài đắc lợi trong miệng cô đang thốt
ra đó, chẳng phải là tự mắng mình sao.
Tinh Hoa không lên tiếng, Phi Tâm nói tiếp: “Theo thần thiếp, muội
muội quản giáo bất lực, phạt ba tháng bổng lộc. Cấm túc nửa tháng, không được ra khỏi Lai Ân Cung. Tám trưởng sự cung nữ hầu hạ muội muội đều
phải xử phạt, có bốn người theo muội muội vào cung thì sẽ đuổi khỏi cung về nhà quản giáo, vậy là ổn.”
Phi Tâm biết, thái hậu cần kết quả này. Bà không bắt được người,
nhưng cũng phải cần bục thềm bước xuống, phạt nặng quá, hoàng thượng đau lòng, không phạt bản thân lại bực dọc. Huống hồ điều mà bà để ý chính
là chủ bộc Tuyết Thanh đồng lòng mê hoặc hoàng thượng, củng cố địa vị.
Giờ đây bà có thể đuổi cổ bọn nô tài ra, sau đó điều tai mắt mà bà muốn
sang đó.
Vừa ra khỏi Thọ Xuân Cung, Tuyết Thanh vội vàng cảm tạ cô:”May nhờ tỷ tỷ đỡ lời với thái hậu, bằng không thì….” Cô ta vừa nói, nước mắt vừa
tuôn rơi, “Thực ra muội muội bị oan. Hôm qua muội muội cùng hoàng thượng dạo vườn hoa, sau đó hoàng thượng ra về. Muội muội bèn lĩnh người hồi
cung, hôm nay vừa tới, thái hậu đã nói….thật sự khiến muội muội không
sao giải thích được. “
6
“Thái hậu làm cách nào khẳng định được là người trong cung của muội
muội? ” Phi Tâm biết rõ mọi thứ, duy chỉ điểm này cô không hiểu. Tại sao Uyển Tần không chút nghi ngờ hoàng thượng, hôm qua rõ ràng y đã sai
Uông Thành Hải mang cung y sang Lai Ân Cung, lại còn bảo cô đến thỉnh an sớm. Rõ ràng là đặt sẵn cái bẫy cho cô ta rồi còn gì? Tuyết Thanh có
ngốc cũng phải nghĩ thông suốt điểm này chứ?
“Cũng trách Tuyết Thanh nhất thời nóng vội, tối qua Uông công công
đưa cung y nhầm chỗ. Tuyết Thanh vừa vào cung đã nghe nói, Uông công
công từ nhỏ cùng trưởng thành với hoàng thượng, dễ nói chuyện và thân
thiện nhất, nên Tuyết Thanh bèn giữ công công lại tiền điện uống trà,
định hỏi chuyện về hoàng thượng. Công công không chịu nấn ná lâu, bảo
rằng còn về sắp xếp hầu hạ hoàng thượng, sáng nay hoàng thượng sẽ tới
sớm thỉnh an thái hậu. Nghe vậy Tuyết Thanh mừng rỡ trong lòng, định
bụng đến sớm để gặp hoàng thượng. Ngờ đâu vừa đến, thái hậu đã nộ trách
Tuyết Thanh, bảo hôm qua Tuyết Thanh thừa lúc dạo hoa viên, sai người
làm chuyện xằng bậy đó. Hoàng thượng đỡ lời giúp Tuyết Thanh, thái hậu
cũng không tin. Thực ra hôm qua Tuyết Thang đưa bốn a đầu đi cùng, nhưng lúc về, quả là thiếu một người! ” Tuyết Thanh dứt lời, Phi Tâm đã hiểu
hết. Bảo Uông Thành Hải xảo quyệt, chi bằng nói hoàng thượng quả thật
cao minh. Trước mặt thái hậu, Tuyết Thanh làm sao dám bảo rằng Uông
Thành Hải mang nhầm chỗ, vì bản thân cô ta đã kéo hắn vào hỏi thăm tin
tức hoàng thượng. Nếu nói ra, chỉ khiến thái hậu thêm tức giận.
“Đại ân của Quý Phi tỷ tỷ, Tuyết Thanh sẽ không bao giờ quên. Tuyết
Thanh cũng biết tỷ tỷ khó xử, nay đã là kết quả tốt nhất rồi. ” Tuyết
Thanh ngậm ngùi nói, “Tuyết Thanh sẽ nhớ bài học lần này, sau này mong
Quý Phi tỷ tỷ nhắc nhở thêm nữa. “
“Ta biết muội ở trong cung một mình cô đơn lẻ loi. Ở nhà có dắt theo
mấy a đầu vào cũng coi như có người bầu bạn, nhưng việc lần này đã nhận
định là muội, chỉ còn cách thể hiện sự trong sạch như vậy thôi. Trong
cung không giống ở nhà, cẩn thận chút thì hơn. ” Phi Tâm khẽ tiếng nói,
tiện thể uyển chuyển nhắc cô ta. Cái gì mà “Phu quân”, tốt nhất đừng gọi trước mặt mọi người, nếu lúc đó người nghe thấy không phải là cô, mà là ai khác, chắc phiền toái không chỉ như vậy.
Sau việc này, vài ngày sau, Lâm trung lang đã có hồi ứng. Phu nhân
ông ta thừa dịp vào cung viếng thăm , bảo Lâm Tuyết Thanh mượn cớ thỉnh
an, đem tặng Phi Tâm một con lân bằng ngọc, ngọc đúng là ngọc tốt, xuất xứ từ vùng Tây Vực. Nhưng không chỉ ngọc tốt, mà điêu công cũng tốt và
tinh tế, và ẩn ý bên trong mới thật sự khiến Phi Tâm mừng rỡ.
Lâm trung lang cảm kích cô giúp Tuyết Thanh trước mặt thái hậu, lấy
ngọc làm tin, sau này cùng mưu sách, lấy vật này làm chứng. Lần này
Tuyết Thanh bị thái hậu tóm điểm yếu, sau cùng chỉ bị phạt nhẹ, tuy mất
bốn a đầu trong nhà nhưng chủ nhân không bị ảnh hưởng, mà ngư