
ao cạn kiệt.
Vì thế, bổng lộc hàng tháng, ngoài việc duy trì bề ngoài cố định của
mình, cô chẳng còn lại bao nhiêu. Rất nhiều gấm vóc lụa là thượng hạng,
vì lý do màu sắc, cô không dùng và ban hết cho kẻ dưới. Nhưng tất cả đều xứng đáng, kẻ hầu người hạ ai cũng biết, Quý Phi không tiếc tiền của,
nên cùng với địa vị ngày càng cao, người đến đèo bồng cũng nhiều. Rất
nhiều tin tức, khoan hãy nói đến thật giả, cái đó cô tự biết kiểm chứng. Cô chưa bao giờ phủ nhận mình là người sĩ diện. Dù quan chức thấp đến
đâu trong cung này, cô cũng ban thưởng hào phóng. Nên có thể cầm cự ở
đây ba năm không ngã, chỉ dựa vào ở trên thì không đủ, còn can hệ tới
những mối quan hệ cô khổ tâm móc nối.
Có những phi tần, chỉ cầu mong được đắc sủng. Một khi đắc sủng thì
chẳng kiêng nể ai. Thực ra điều này hoàn toàn sai lầm, đừng nói rằng ý
trời khó đoán, chỉ một vách tường một lỗ tai, cũng đủ để bị kéo xuống
ngựa, vạn kiếp bất phục rồi.
Hôm qua hoàng thượng chê cô mặc áo xanh lam xấu xí, đây quả là một
vấn đề khó khăn đối với cô. May lại áo mới thì cũng chẳng có gì, chỉ là
sắp phải tiêu hao một lượng bổng lộc lớn. Nhà cô tận Hoài Nam, cách kinh sư khá xa. Trước kia vì lấy lòng thái hậu, cô đã nhờ phụ thân tìm gỗ
quý ngàn năm chạm trỗ thành chậu cảnh. Giờ này cô thực lòng không muốn
mở lời với phụ thân nữa. Huống hồ nhất cử nhất động đều có thể bị người
ta đàm tiếu. Nay lại là thời khắc quan trọng tuyển phi, thực không nên
để người khác bới lông tìm vết, lại bị đẩy vào đầu cơn sóng gió.
Vì thế mới sáng sớm cô đã nói với Tú Linh, tìm vài bộ áo quần đủ màu
để diện bên ngoài, không cần tốn kém thay hết. Tú Linh biết nỗi khổ của
cô, cũng từng khuyên răn, bảo cô tìm cơ hội nói với thái hậu hoặc hoàng
thượng xem có thể điều phụ thân cô về gần một tí được không. Không cầu
thăng chức, chỉ xin ở gần, chắc cũng không tới nỗi khó mở lời.
Việc này không phải cô chưa nghĩ đến, chỉ là thứ nhất, hiện tại quan
hệ giữa thái hậu và hoàng thượng có chút rắc rối. Nói không khéo sẽ bị
người ta gán cho tội lấy quyền mưu tư lợi, thái hậu sẽ không chịu gánh
vác chuyện này cho cô. Thứ hai, hoàng thượng cứ luôn lúc nóng lúc lạnh
với cô. Hai năm nay càng thấy rõ muốn bỏ rơi, cô nói điều này, lại càng
khiến người ta chán ghét. Huống hồ cô xuất thân thương giả, sau khi cô
vào cung đã theo lệ thăng chức cho phụ thân. Phụ thân mới được cái chức
rảnh rang – Tư Mã Hoài Châu, đã tăng bốn cấp so với chức Tuần Sát Hoài
Châu mà trước kia đã khổ tâm dốc hết tiền tài. Đương nhiên cô hiểu đạo
lý một người đắc đạo, kê khuyển thăng thiên. Nhưng vấn đề là, cái đạo mà cô đắc này, chẳng qua cũng chỉ là xoay sở trong cơn lốc xoáy.
Cô còn đang nghĩ ngợi thì đã tới ngoại uyển của Thọ Xuân Cung. Thái
giám canh gác vừa thấy nghi trượng của cô đã vội cúi người nghênh đón.
Một bên hô “Thỉnh an” một bên quỳ xuống đưa tay cho cô vịn, khi cô vừa
bước xuống, y khẽ giọng nói: “Uyển Tần sáng sớm đã đến, thái hậu đang
giận dữ. “
Phi Tâm đã biết trước nhưng tin này cô vẫn phải mua. Hĩnh mũi ừ một
tiếng, Tú Linh bên cạnh đã len lén nhét bạc lẻ vào tay y. Phía trước đã
có người thông báo, trong chốc lát đã dàn hàng ngũ, nghênh đón cô vào.
Cô vừa bước vào hoa viên bèn thoang thoáng cảm nhận được bầu không
khí ngột ngạt. Khi vào tiền điện, liền nhìn thấy Tuyết Thanh đang quỳ
giữa điện, không nghe thấy tiếng cô ta, nhưng nhìn bờ vai run rẩy thì
biết ngay đôi mắt đang rưng rưng lệ.
Nguyễn Tinh Hoa ngồi ở giữa, gương mặt giận dữ, nhưng điều ngoài ý
muốn chính là, hoàng thượng lại đang ngồi bên cạnh. Tim cô giật thót
lại, không dám nhìn, vội khom người thỉnh an hoàng thượng và thái hậu,
thái hậu thấy cô vào, nét mặt hơi thả lỏng, khẽ vẫy tay bảo cô vào. Cô
cúi mắt xuống, nhưng vẫn cảm giác được hai ánh nhìn lạnh lẽo như con dao đang lướt qua. Không cần nhìn cũng cảm nhận được cơn đau buốt đó, chẳng cần suy nghĩ cũng biết là ai đang dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô rồi.
“Tâm nhi đến thật đúng lúc, trước giờ đều do con phò trợ hoàng hậu
chấp trưởng hậu cung. Những kẻ mê hoặc hoàng thượng, không giữ lễ nghi
trong cung, nên xử phạt thế nào? ” Mắt phụng của Nguyễn Tinh Hoa khẽ
liếc xéo, nhìn xuống gương mặt đầm đìa nước mắt của Uyển Tần dưới kia,
lạnh lùng hỏi. Uyển Tần đã sợ đến phát run, lời nào cũng thốt không ra.
“Mẫu hậu. ” Sở Vân Hi khẽ mím môi, vừa tính lên tiếng, bên này Tinh
Hoa đã nhàn nhạt tiếp lời: “Hoàng thượng còn lên triều, thời gian cũng
cần kề rồi. Đừng để bá quan phàn nàn, nói hoàng thượng chỉ lo việc nhà,
không lo việc nước! “
“Mẫu hậu nói phải, vậy nhi thần bãi triều rồi sẽ đến thăm mẫu hậu. ”
Nói xong, y khẽ cúi người, ánh mắt nửa như nhìn về phía Phi Tâm rồi quay lưng bỏ đi!
Phi Tâm quỳ xuống tiễn hoàng thượng ra ngoài, Tinh Hoa tiện thể xua
mọi người ra. Chờ khi cô đứng dậy, bèn nói một lượt việc hôm qua. Chuyện này Phi Tâm là đương sự, lẽ nào không biết. Chỉ thấy từ nào của Tinh
Hoa cũng như gai nhọn đâm thẳng vào tim. Cô miễn cưỡng nghe xong, thái
hậu hỏi cô nên xử trí thế nào, quả thật là đã đẩy ngọn lửa bỏng tay ch