
nói năng lễ độ, đúng là có hơi tán
thưởng. Nhưng hắn phẫn thế kỵ tục, lại quá cố chấp, thực sự không thích. Bất kể bản thân không đắc chí thì cũng không nên làm hỏng con cái, đứa
nhỏ nhà họ Liên tuy nói năng không nhanh nhẹn, nhưng đó là đứa bé rất
thông minh và tỉ mỉ. Buổi trưa khi tắm gội, thấy thanh đao nhỏ của ta có khắc chữ, bèn đỏ mặt xin ta chỉ vài chữ, bảo rằng biết chữ thì sau này
sẽ giúp tỉ tỉ tính tiền. Một đứa bé thường phải chạy rong buôn bán, thỏi vàng cắc bạc lại không hấp dẫn nó bằng những con chữ, thế mà người làm
cha có đầy bụng chữ, chỉ biết oán trách không gặp thời, lại chẳng chịu
dạy dỗ con cái! ” Vân Hi thấp giọng, vuốt vuốt mái tóc dài của cô, “Ta
biết nàng thấy hắn có học thức, muốn để hắn ra góp sức. Chờ khi ta chấn
chỉnh Bình Châu sẽ không sợ bọng đốn mạt làm bừa. Nhưng hắn không dùng
được, vợ hắn còn gan dạ hơn hắn! ”
“Chàng tặng tiểu đao cho Liên Bằng à? ” Phi Tâm nghe xong chợt hỏi.
“Mua ở Giang Đô, không đáng gì. ” Vân Hi cười, “Khi nàng tịnh dưỡng
trong vườn ta đã ra ngoài dạo. Bên Thành Đông có lò rèn, làm rất tinh
tế, lại rất giữ luật, lần đầu ta không mang phù lệnh, nhất quyết không
chịu bán cho ta. ”
Phi Tâm lặng thinh một hồi, bỗng cười lên. Vân Hi biết cô cười điều
gì, cố ý lại thọt thọt eo cô, bắt cô nói. Cô rùng mình, nói: “Biết ngay
chàng không phải đi dạo không, có cơ hội thì lại bắt đầu khảo sát khảo
sát xung quanh. Thiếp không phải cười nhạo, mà là đang khen chàng đấy! ”
Vân Hi véo eo cô, cúi đầu khẽ nói: “Nàng có thể đặt tâm tư này sang
chuyện khác được không? ” Hai người đang chuyện trò, xa xa bỗng vang
tiếng ngựa hí. Đêm hôm khuya khoắt, lại ở vùng quê hẻo lánh, âm thanh rõ rệt hẳn lên! Vân Hi khẽ chăm chú nhìn, đưa tay kéo áo Phi Tâm lên, bế
cô sang một bên, bản thân đứng dậy!
Vân Hi cúi người bước khỏi túp lều, Bàng Tín ở phía sau cũng bước ra. Vân Hi nhìn về phía kia, thấy đèn đuốc sáng rực, con đường hẹp kéo
thành một hàng đuốc dài. Nhìn xa xa đã thấy một cỗ ngựa to đi tới, có
một kẻ đã bước xuống, từng bước tiến sang đây. Vân Hi liếc nhìn, thấy có khoảng 40 người, áo bào dài màu xám, tóc dài búi cao, mặt mày đanh lại, mắt hơi cong cong, mang nụ cười gượng gạo, giọng khàn khàn cất lên:
“Các vị đây có phải du khách hôm nay vừa rời thành? ”
“Ngươi là ai? ” Bàng Tín bước tới, quan sát rồi mở miệng.
“Xin đại gia chớ trách, tiểu nhân là Trần Thọ của Trần Gia Trang. ”
Người đó cúi lạy, “Nghe nói các vị đến đây tham quan, lão gia nhà tôi
dặn dò tiểu nhân đón các vị sang Trần Gia Trang gặp mặt. ”
3
“Lời này thật vô nghĩa, bọn ta thích ở đâu thì ở đó, quan phủ không
cấm người ta đi chơi, cớ sao lại phải đến gia trang nhà ngươi nói
chuyện? ” Bàng Tín cười khẩy.
“Đại gia chớ trách, có lẽ đại gia từ bên ngoài đến nên không biết.
Nơi này chẳng có gì chơi cả, chốn quê mùa điêu ngoa, đại gia nhà tôi là
Bảo trưởng vùng này, e sợ khách quý mất vui rồi sẽ cảm thấy dân Bình
Châu tính tình lỗ mãng quá quắt.” Kẻ đó cười mỉa.
Vân Hi đột nhiên cười lên, khiến Bàng Tín hơi sững sờ. Vân Hi hơi
giãn hàng mày: “Lời này nói đúng trọng tâm rồi nhỉ! ” Y nghi ngờ nhìn kẻ đó, “Dù bọn ta mắc lừa thì cũng tự trách mình xui rủi. Liên can gì đến
Bình Châu? Chắc đã biết bọn ta tới nơi này từ sớm, thế mà cứ phải đợi
đến đêm khuya mới mò tới, đúng là lỗ mãng quá quắt! ”
“Sao đại gia lại nói như thế?” Kẻ đó nghe xong sững người, mặt hơi
trắng bệch, nhưng vẫn cứng miệng, “Đại gia đến đây thì là khách, thực sự buổi sáng bận rộn không chịu được, tiểu nhân vừa rảnh đã vội chạy đến
mời. Người trong Liên Gia Trang xảo quyệt vô cùng, quen thói gạ gẫm lừa
tiền. Nếu không có tiểu nhân đến, e sáng mai đại gia sẽ bị bọn người này lừa không thoát được, tiểu nhân thật sự….”
“Ngươi nói bừa! ” Bỗng nhiên đằng sau vang đến tiếng la mắng, Liên
Hoa tóc tai bù xù chạy đến, trên tay cầm một chiếc sào, chỉ vào hắn mà
mắng: “Bọn ngươi mới lừa gạt, đại gia chơi rất vui, dựa vào đâu mà các
ngươi đến giành giựt? ” Lúc đó Liên Bằng cũng từ đâu xuất hiện, tay cầm
một chiếc chậu, đứng bên cạnh gật đầu lia lịa. Mẹ Liên Hoa vội chạy tới, muốn kéo bọn trẻ vào nhà, nét mặt hoảng hốt, nhưng kéo mãi chẳng được,
bèn mỉm cười hòa giải: “Đừng nghe lời trẻ con, chúng tôi chỉ muốn….”
Vân Hi không chờ bà ta nói xong đã cất tiếng: “Về bẩm chủ nhân nhà
ngươi, hôm nay đã khuya, sáng mai hãy đến đón. Nơi này ba mặt giáp núi,
một thung lũng nhỏ, sợ ta chạy mất hay sao? ”
“Đại gia thật biết đùa, nơi này sao có thể tá túc, đại gia theo tiểu
nhân về thì hơn.” Hắn nói xong, toan tiến lên kéo người đi. Khi ấy phía
sau đã có vài kẻ bao vây, toàn những kẻ cao to vạm vỡ, mặt mày hung hãn. Bàng Tín nào để hắn động tay, một cánh tay chìa ngang: “Lời công tử nói ngươi không nghe thấy à? Muốn giật thật sao? ”
Vân Hi chẳng động đậy, nhíu mày khẽ cười: “Bộ dạng giả vờ trông cũng
không tồi, nhưng lần sau muốn lừa người thì nhớ tỉ mỉ hơn. Ngày mai
không cần ngươi đến mời, gặp ở Bình Châu! ”
Vừa dứt lời, kẻ đó mặt mày biến sắc, dò xét Vân Hi một hồi, giọng trầm xuống: “Lời đại gia có ý gì? ”
Vân