
rối cả lên, hai
chiếc trâm cài ngôi sao có một chiếc lồi ra phân nửa, tóc trước trán che sụp xuống mắt. Y kéo qua loa áo cô lại, rất vừa ý với tạo hình hiện tại của cô. Phi Tâm khóc không ra nước mắt, tuy không phải lần đầu y trêu
cô, nhưng bây giờ đang ở trên phố đấy!
Cứ như vậy, người tò mò lại càng nhiều. Nhưng không phải nhìn Phi Tâm mà là nhìn Vân Hi, một công tử tuấn tú khôi ngô dẫn theo một đứa con
gái quê mùa, tất nhiên càng khiến người ta để ý hơn rồi. Nhưng Vân Hi
không sợ ánh mắt dòm ngó đó, ngày nào mà y chẳng phải nhìn mặt một đám
người, vả lại gương mặt y vốn cũng đã rất dễ gây chú ý.
Phi Tâm lén nhìn trộm xung quanh, tuy bộ dạng này thật sự khiến cô
xấu hổ, nhưng còn tốt hơn là phải đối diện với những ánh mắt say mê của
kẻ khác, cũng xem như đã được giải vây. Cô khẽ ngước nhìn y, y đang nhìn cô hả hê, khóe môi cong lên thật sự rất quyến rũ. Y đưa tay lau những
giọt mồ hôi trên trán cô: “Nóng không? ”
Đúng là rất nóng, động tác của y cũng rất ám muội. Nhưng lúc đó Phi
Tâm lại không cảm thấy khó chấp nhận, trong khoảnh khắc đó, cô hơi bần
thần vì nụ cười của y. Có lúc cảm giác nụ cười của y cũng rất giản dị.
Họ lại trở về bát phố ở bờ phía Tây, Phi Tâm dùng khăn tay che nửa
mặt, níu chặt không dám lìa khỏi bàn tay Vân Hi. Tiểu Phúc Tử trong tay
đang cầm hai khúc sa tanh giả màu trắng, đây là thứ lúc nãy Vân Hi đòi
mua.
Sa tanh giả rất thịnh hành trong dân gian, triều đình có hạ lệnh rằng dân thường không được mặc gấm lụa, dù có là thương nhân cũng không được mặc. Những kẻ vi phạm, nhẹ thì phạt tiền, nặng thì phạt đòn và bắt
giam.
Vì thế có một số phú hộ hoặc thương nhân hay mặc sa tanh giả, trông
nó rất giống gấm vóc, dệt tốt một chút thì không chừng còn tưởng thật,
kiểu dáng cũng rất nhiều. Giá cả đắt rẻ khác nhau, nếu dệt công cực tốt
thì giá một khúc sa tanh giả sẽ tương đương với giá của tơ lụa.
Giống lần hành cung lần trước, ông chủ khách điếm trên thị trấn Nam
Lệ ở huyện Hoàng Uyển đã ăn mặc rất lộng lẫy, nhưng thực ra y phục cũng
chỉ là sa tanh giả, chẳng qua chỉ vì dệt rất tốt nên mới trông giống tơ
lụa mà thôi. Cũng có những nơi quản lý không nghiêm ngặt, hoặc xa rời
trung ương nên có nhiều kẻ cả gan mặc áo gấm lụa, nhưng đại bộ phận các
thành thị đều nghiêm chỉnh chấp hành pháp lệnh này.
Hiện giờ họ đang bát phố trên bờ sông phía Tây, Vân Hi mặc y phục xà
cừ, mọi người nhìn vào đã biết chắc rằng y không phải xuất thân dân
thường. Hơn nữa bây giờ hoàng thượng Nam tuần, rất nhiều lối đi hạn chế
dân thường qua lại, trên phố thường xuất hiện những thị vệ chấp hành
nhiệm vụ mặc áo gấm đen, đội mão, có lẽ họ cho rằng đoàn người này đa
phần là con cháu quan lại trong kinh đi cùng, nên dẫu ánh mắt có phóng
túng, có tò mò muốn nhìn ngắm thì cũng kiêng dè hành động. Những ánh mắt liếc nhìn cũng đều hơi nghiêng người cúi đầu, và nhường đường.
Hầu hết ở đây đều là những kiến trúc dài và hợp với tông màu trắng
đen, hệt như một sân đình, cửa sau được xây khoét vách theo hướng thẳng
ra con sông, có lẽ là nhà ở của những kẻ bán buôn này. Có những nơi dựng lều ven sông, chỉ chống bằng hai cột trụ; có những nơi còn dùng dây
thừng mắc lên cây, trải tấm rèm để ngăn cách với hai bên, tiện bề chào
hàng; và lại những nơi chỉ có một gánh hàng rong, tùy tiện đặt vài chiếc ghế; có nơi còn chẳng có ghế, khiến cả đường bờ sông trở nên chật chội
hết sức, người qua đường chỉ còn cách đi sát mép sông.
Phía đầu mép sông có những bậc thềm tạo thành một chiếc bục nhỏ phẳng phiu, có những người rửa tay, rửa chén tại đó, những con đò tới rồi đò
lại đi trên sông, lái đò có cả nam lẫn nữa, cao giọng hát lên, khéo léo
lái đò qua lại.
Phi Tâm chưa bao giờ bát phố, Vân Hi tuy trưởng thành trong chốn thâm cung nhưng lúc trước y cũng từng vi hành ở các phủ đệ của quan lại
trong kinh, thỉnh thoảng hứng chí cũng dạo quanh các hẻm to hẻm nhỏ
trong kinh. Nhưng cũng là lần đầu tới vùng Hoài Nam, nên rất tò mò với
phố chợ phương Nam này. Lúc đó, những gánh hàng rong bày biện đủ mọi
thứ, thứ ăn vặt nhiều vô kể. Có những thứ y biết và đã từng nhìn thấy
trong kinh. Cũng có những thứ hoàn toàn chưa bao giờ nhìn thấy, chẳng
hạn như bát gốm nhỏ này, trong đó chứa một thứ gì đó nhiều màu ngưng
đọng, chỉ cần ấn nhẹ lên trên mặt thì sẽ có một miếng bánh tròn tròn
trượt xuống, lấy que tăm khẽ nhích một cái, thật ngon miệng. Chen vào
hỏi mới biết, thứ này gọi là Ngẫu Tử Cao. Nguyên liệu chính là bột củ
sen, trộn vào một ít nước đường keo đặc lại, cho thêm đậu đỏ, quả mơ,
đậu xanh để nấu thành những sắc màu khác nhau, sau đó đặt vào trong bát
sứ, giá cả cũng cực rẻ, một đồng một miếng.
3
Còn có những ống tre dài và hẹp, trong đó nhét đầy bột nếp, hạt sen. Sau đó bỏ vào nồi chưng, khi ăn thì bẻ đôi ống trúc ra, bên trong là một
ống nếp, cũng giá một đồng một ống.
Ngoài ra còn có cá viên chiên tròn tròn, trên thịt cá có rắc một lớp
bột. Một xâu hai viên, đặt trong một đĩa bằng đồng nhỏ, nóng hổi, nghi
ngút khói, rưới thêm tương ớt hoặc tương ngọt lên đó. Vẫn là giá một
đồng một xâu.