
Bánh chẻo nếp gói trong lá sen, phía trên có rắc những hạt đậu phộng, hạt mè giã nhuyễn. Khổ qua, rau thơm, táo đỏ nấu nhừ thành dạng keo,
những thứ này cũng là một đồng một cái. Còn những thức ăn có thể thấy
trong kinh thành như là chè mè đen, tàu phở, bánh gạo, cũng đều giá một
đồng một cái! Tất cả gánh hàng rong ở nguyên con đường này, mọi thức ăn
vặt đều cùng một giá!
Sau đó, họ lên đò đi về Thành Đông thì mới biết, tất cả gánh hàng
rong trên phố đều có cùng một giá là để tránh việc giành giựt chiếm chỗ, Tập Lệnh đã căn cứ vật giá nơi này để định. Bá tánh Thành Tây khi bát
phố ở chợ, trong số mười người đã có tám, chín người ra đây lấp bụng.
Tiêu không tới mười đồng thì đã có thể khiến hai người no nê.
Vân Hi thấy Phi Tâm món nào cũng đưa vào miệng, thật sự khiến cô nơm
nớp lo sợ. Ban đầu Uông Thành Hải cũng hơi sợ, thi thoảng khuyên nhủ,
sau đó hắn cũng ăn theo Vân Hi, ăn đến dính tương ớt vấy lên bộ râu giả, mồ hôi nhễ nhãi mà vẫn dựng ngón cái khen ngon, đúng là liều mạng nịnh
bợ! Tiểu Phúc Tử ánh mắt cũng thèm thuồng, nhưng ngại Phi Tâm nên không
dám mạnh miệng ăn, chỉ nếm thử một tí. Còn Phi Tâm thì chẳng ăn một
miếng nào, nhìn những chiếc bát được rửa từ nước sông thì bao tử cô đã
muốn lộn ngược.
Tuy cô không nuốt nổi nhưng cô cũng hiểu mục đích đến nơi này. Về cơ
bản thì ở đây đã thể hiện được cuộc sống của thường dân Giang Đô, có thể nói là ai ai cũng no ấm, người người có cơm ăn. Lời nói nghe có vẻ dễ
dàng, nhưng đối với một đất nước mênh mông to lớn, muốn thực hiện được
cũng không phải chuyện dễ. Khi bờ đê Cù Hiệp vẫn chưa xây xong, giao
thông sông nước bất tiện. Mỗi mùa mưa đến thì vùng Giang Đô đều có vô số người dân bị đói khát, lúa gạo lương thực lên giá, vào những năm đầu
Xương Long, đã từng có đợt giá một gánh gạo lên đến ba lượng bạc. Từ đó
dẫn tới nạn cướp giật, còn có thủy tặc giết người cướp hàng trên sông,
ngay đến thuyền quan cũng không tránh được.
Đến tận mấy năm nay, công trình Cù Hiệp ngày càng hoành tráng dẫn đến nước sông Hoài bị đẩy về phía nam, không còn lụt lội khắp nơi, những kẻ đầu cơ gạo cũng không còn trục được lợi, nay giá gạo đã rớt xuống mức
thấp nhất trong lịch sử. Hai mươi, ba mươi đồng đã mua được một gánh gạo tẻ, gạo trân châu thượng hạng cũng chỉ hơn một trăm đồng, đã rớt xuống
thấp hơn gấp mười lần so với trước đó. Vì giá gạo hạ nên những vật liệu
chế biến từ gạo như rượu cũng xuống giá theo. Hơn nữa đất hoang ven sông được khai khẩn, đa số trồng thực vật rau củ quả, nên đã làm sản lượng
cho vùng Giang Đô phong phú thêm. Còn thủy tặc cũng đã sớm trở thành
truyền thuyết, ban đầu liều mạng vì miếng ăn, nay miếng ăn có thể dễ
dàng kiếm được, ai lại muốn trở thành kẻ cầm dao liếm máu? Giao thông
đường thủy hưng thịnh, nên mới có được cảnh tượng phồn vinh hôm nay.
Giang Đô là nơi bắt đầu quyền lực của nhà họ Nguyễn, phú thương vùng
này ít ít nhiều nhiều cũng chịu sự bảo hộ của nhà Nguyễn, là thương
nhân, cúi đầu trước cường quyền là
một lẽ sinh tồn không thể nào tránh. Cách thức xử lý ôn hòa của triều
đình đã giảm nhẹ nỗi lo của họ một cách triệt để, từ sau khi nhà Nguyễn
sụp đổ, Giang Đô chưa hề xảy ra việc các phú hộ di dời gia quyến, dẫn
đến dân tình hoảng loạn như các triều đại trước,
Vào những năm Phụng Nghi, Giang Đô có Khang Ninh Công, Phúc Ấm Viên
mà họ đang ở bây giờ chính là phủ đệ của Khang Ninh Công. Sau đó vị
vương gia này bị buộc tội mưu phản, áp giải về kinh xử tử. Khi ấy, một
lệnh thánh chỉ của hoàng đế Phụng Nghi, nghiêm trừng đảng dự, kết quả
quan phía dưới chấp hành nhiệm vụ lấy công báo thù tư, dẫn đến việc liên lụy lên đến hơn ba ngàn người, sau cùng ngay đến thương nhân từng qua
lại cũng chịu lụy. Ai nấy đều hoảng hốt như chim gặp cành cong, và hệ
quả là các phú hộ đương địa gói gém vàng bạc bỏ trốn, sau này sự kiện ấy được gọi là Đinh Mão Chi Biến. Bá nghiệp trăm năm của Giang Đô trở nên
tiêu điều, bá tánh trở thành những người bị hại nhiều nhất trong trận
phân tranh của những kẻ cầm quyền.
Về sau, Đại Tề Quốc bị Cẩm Thái diệt, Phụng Nghi trở thành triều đại
sau cùng của họ. Đại Tề diệt vong, đương nhiên không chỉ đơn thuần là
chỉ tại mỗi vùng đất Giang Đô. Nhưng Giang Đô dẫn đến bùng phát dân
biến, bá tánh triệt để mất lòng tin đối với triều đình, vì thế nó đã trở thành chất xúc tác khiến họ diệt vong nhanh chóng!
Thời kỳ đầu dựng nước của Cẩm Thái, Giang Đô vô cùng thê thảm, đã
từng có hơn ba mươidặm chìm ngập trong nước, ba mươi dặm trở thành bãi
đất hoang. Hơn nữa mưa liên miên, rất đông bá tánh đã di cư, lãng phí
một vùng đất tươi đẹp! Qua đó có thể thấy, sự chuyển đời quyền lực và sự tranh chấp trên triều đường, chỉ cần một chút sơ hở cũng có thể bùng
phát hoảng loạn ở các địa phương. Hoàng Đế được ví là Quân Phụ, là cha
của bá tánh khắp thiên hạ. Không những phải có thủ đoạn cứng rắn, mà còn phải có lòng nhân ái. Nên cân bằng như thế nào, đó chính là mục đích
đeo đuổi cao nhất của bậc quân vương các triều đại. Gánh trọng trách để với đến đỉnh cao xa vời, nên càng phải tận tụy,