XtGem Forum catalog
Cung - Mê Tâm Ký

Cung - Mê Tâm Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326644

Bình chọn: 8.00/10/664 lượt.

c vẻ đẹp vô song của nó thì nên lặng lẽ chờ đợi.

1

Phi Tâm ngắm nhìn mình qua gương, hôm nay cô mặc bộ cánh màu vàng

nhạt cổ áo khoét sâu, tay áo rộng, cùng chiếc áo ngắn, phối hợp với

chiếc váy xà cừ màu trắng thêu hình hoa bách hợp tím. Hoa bách hợp xẻ từ chân váy lên, trải dàn lên thước vải xà cừ như những giọt mực rỏ vào,

khi túm mép váy lại thì tựa như một nụ hoa, nở rộ theo từng bước đi.

Phương pháp dệt may đặc biệt này chính là tay nghề dệt kim Tinh Bình

Châu. Bông hoa không phải được thêu lên khi bắt đầu cắt may, mà đã được

in lên dần trong khi nhuộm màu. Khi cắt may thì cần phải tỉ mỉ cắt theo

những đường vân mới có thể lấy được hình dạng bông hoa mong muốn.

Bởi thời tiết oi bức nên chất liệu y phục phải nhẹ và mềm, nhưng cần

được dệt thật chắt, tuy mỏng nhưng không trong suốt. Áo ngắn phía trên

ôm sát vào người, chỉ dài đến eo, kéo thành một tua tròn, hai bên váy

thắt tua cờ dài, không cần dải tơ cũng rất phiêu bồng. Tay áo là kiểu

tay bèo rộng rãi, tất cả đường viền to đều thêu hình cánh bướm.

Áo quần này được Tú Linh sai người chuẩn bị trước khi xuất cung,

không có những hoa văn cung đình phức tạp, cũng không đính bất kỳ hạt

pha lê nhiều màu nào. Chất liệu cũng chọn hàng loại hai, loại gấm vóc có thể tìm thấy dễ dàng trong dân gian, nhưng kỹ thuật dệt nhuộm của Tinh

Bình Châu tuyệt đỉnh thiên hạ, dù chất liệu không phải gấm vóc lụa là

thượng hạng nhưng bộ cánh này cũng không phải là loại mà những kẻ giàu

có thông thường có thể mặc được.

Do đó sau khi Phi Tâm mặc vào thì hơi do dự, xuất hiện trước mặt mọi

người với loại y phục này nhất định sẽ bị người ta nhìn ra là gia quyến

của gia đình danh giá. Hoàng thượng đã muốn vi phục thì cô không thể nào nổi bật như vậy, nhưng cô thử đi thử lại nhiều bộ, chỉ có bộ này có thể nói là giản dị nhất. Có những bộ chỉ cần mặc vào, chất liệu trơn mượt

đã khiến người ta nhận ra nó là hàng thượng hạng.

Cô còn đang rầu rĩ soi gương, Tú Linh đã bước vào bảo rằng hoàng

thượng sai người đến rước cô. Tối qua Tú Linh nghỉ ngơi một đêm, hôm nay sắc mặt đã đỡ hẳn, sáng sớm đã bắt đầu sắp xếp đủ mọi việc. Tú Linh

nghe Thường Phúc bảo rằng tối qua hoàng thượng đã dọn đến đây, trong

lòng cảm thấy vui mừng thay Phi Tâm. Bây giờ hoàng thượng không cần

thính chính*, nhưng bởi vì lần đầu đến Giang Đô nên buổi sáng vẫn còn

bận việc. Sáng sớm Phi Tâm cùng y đến thỉnh an thái hậu, sau đó y để Phi Tâm sửa soạn, bản thân thì ra ngoài gặp các đại thần. Tối qua hai người ngủ chưa đến hai canh giờ, sau khi trở về Phi Tâm đã thiếp một lúc

dưỡng lại sức, vẫn chưa đến giờ trưa thì y đã sai người đến truyền.

Phi Tâm nghe thế đành cắm đầu cắm cổ đứng dậy. Hôm nay Tú Linh chải

cho cô mái tóc búi lệch, tóc trước trán nép sát vào trán, vén ra sau gáy tai, không cài quá nhiều trang sức, chỉ dùng hai chiếc trâm ngôi sao

đan chéo cố định tóc. Tú Linh dìu Phi Tâm, khẽ nói: “Nương nương, không

sao đâu. Tầm mắt thứ dân vụng về, làm sao phân biệt được hàng thượng

hạng? Hơn nữa Tiểu Phúc Tử đã đi dò hỏi, vải xà cừ không phải thứ gì mới mẻ ở đây cả. ”

Phi Tâm không nói gì, mặc Tú Linh dìu cô lên kiệu, băng qua cánh rừng tiến đến tiền viện. Hôm qua khi vào đây thì trời cũng đã tối nên Phi

Tâm không nhìn rõ cảnh sắc này. Hôm nay bước ra, thấy bốn bề đều là

những hành lang ngoằn nghoèo, cao cao thấp thấp hệt như mê cung. Đập vào mắt là một màu xanh biếc, dòng sông, con suối róc rách bất tuyệt, mái

nhà cong vút ẩn hiện giữa rừng hoa thơm ngát, tiếng chim hót trong trẻo, cánh bướm nhộn nhịp.

Lúc ấy đang là giữa trưa, những áng mây nặng trĩu, e rằng trời lại

sắp đổ mưa. Thời tiết tuy nóng ẩm, nhưng gần đến dàn rối nước thì cũng

có chút gió mát. Bên này vừa rẽ khỏi đường mòn bỗng thấy bóng người thấp thoáng phía trước, thái giám chấp đường vội quát: “Quý Phi nghi liễn,

kẻ phía trước tránh đường! ”

Kẻ ấy vừa nghe, vội vàng đứng yên bất động. Phi Tâm nheo mắt nhìn,

thấy người đó mặc bộ y phục màu tím sẫm, hình như là quan phục. Bây giờ

trong viện này thường có quan lại ra vào, không giống trong đại nội. Phi Tâm khẽ động ngón tay, Tiểu Phúc Tử đang dìu kiệu bên cạnh vội vàng

buông rèm lụa xuống. Phương Nam mưa nhiều nên kiệu cũng có kèm ô trên

nóc, bốn phía quấn hai lớp màn che, một lớp mỏng một lớp dày.

Phi Tâm cho người dừng lại, cất tiếng nói: “Không biết là vị đại nhân nào? Nếu đại nhân có việc thì cứ đi trước. ” Nơi này địa thế ngoằn

nghoèo, khó trách va chạm, hơn nữa có thể bước vào viện này, ắt phải là

trọng thần, Phi Tâm đương nhiên không muốn trở nên kênh kiệu trong thời

khắc này.

Người kia yên lặng hồi lâu, sau đó xa xa lên tiếng: “Vi thần Tả Hàm

Thanh không biết Quý Phi nghi giá, mong nương nương thứ tội. ”

Phi Tâm nghe thế mới nói: “Đại nhân không rành đường đi trong viện

thì nào tội tình gì? ” Nói xong, cô khẽ vẫy tay, Tiểu Phúc Tử tiến lên

vài bước, cách một lùm cây nói: “Tả đại nhân, nương nương mời ngài đi

trước.”

Tả Hàm Thanh cung kính tạ ơn, Phi Tâm chờ hắn đi trước, bỗng thấy hắn hạ người, lại đi quỳ xuống. Phi Tâm sững sờ, Tả Hàm