
u chủ vừa mới trở về, không có
trở về với tiểu thiếu chủ, hơn nữa Giai Giai có ở nhà không có ở cùng với tiểu
thiếu chủ.”
Ngãi Giai Giai nghe được những lời này của bà
Lâm mà kinh ngạc vô cùng, hốt hoảng đứng lên, trong lòng lại bắt đầu lo lắng
cho Tề Tiểu Hiên.
Mẹ Lâm nói câu này là có ý gì, chẳng lẽ Tiểu
Hiên cũng không thấy sao.
“Cái gì? Được tôi hiểu rồi, hội chủ hãy yên tâm
đi.” Bà Lâm nói xong rồi cúp điện thoại, Ngãi Giai Giai lập tức kéo bà Lâm hỏi.
“Mẹ Lâm có phải Tiểu Hiên xảy ra chuyện gì
không? Nói cho con biết nhanh lên.”
“Giai Giai, hội chủ đi trường học đón tiểu thiếu
chủ, thì nghe giáo viên ở trường học nói tiểu thiếu chủ đã đựơc ba đón đi,
nhưng mà, mới vừa rồi Thiếu chủ vẫn còn ở chỗ này, căn bản là không có đi đón
tiểu thiếu chủ, ta nghi là có người giả mạo Thiếu chủ để đi đón tiểu thiếu
chủ.”
“Cái gì?” Ngãi Giai Giai càng kinh ngạc hơn,
chán nản mà ngồi lên ghế sa lon, dáng vẻ muốn suy sụp.
Đầu tiên là không thấy Trần Tiểu Ngoạn, bây giờ
là không thấy con trai của cô. Vậy kế tiếp có thể ngay cả Tề Hiên cũng không
thấy hay sao.
Tại sao lại như vậy, gần tới ngày cô cho là hạnh
phúc, thì lại cố tình xảy ra nhiều chuyện đến như thế.
Phải làm thế nào mới có thể để cho cô bình tĩnh
vượt qua đây.
Mặt Ngãi Giai Giai đầy nước mắt, bất đắc dĩ mà
lắc đầu rồi cắn chặt hàm răng lại không để cho mình khóc.
Bà Lâm thấy Ngãi Giai Giai đau lòng như vậy, cũng
không biết nên làm thế nào để an ủi cô, chỉ có thể cùng ở chung một chỗ với cô.
“Giai Giai, con phải kiên cường một chút, tiểu
thiếu chủ nhất định sẽ bình an vô sự, Tiểu Ngoạn cũng giống vậy.”
“Mẹ Lâm, con thật là khổ sở, tại sao những
chuyện không tốt thế này luôn quấn lấy con, con chỉ là muốn trải qua cuộc sống
yên bình, hi vọng người bên cạnh bình an, chẳng
lẽ đây đều là yêu cầu xa vời sao. Tại sao người không thấy không phải là con,
mà là bọn họ. Vì sao?” Ngãi Giai Giai bổ nhào vào trong ngực bà Lâm mà khóc
lớn.
“Cái này cũng không thể trách con, trách thì
trách những người nhàm chán kia. Cả ngày rảnh rỗi đến mức cần phải đi phá hư
gia đình của người khác.” Bà Lâm rẽ qua mắng Diệp Tầm Phương.
“Nhưng mà những người nhàm chán kia, tại sao
không đi phá hư gia đình của người khác, lại muốn phá hư gia đình của con, con
đây thật vất vả mới có cái gia đình này. Tại sao còn phải hành hạ con như thế.”
Ngãi Giai Giai ở trong ngực bà Lâm khóc rống.
“Bé ngoan, đừng khóc, đây không phải là lỗi của
con, đừng có trách nhiệm gì cũng ôm vào mình. Bộ dáng này của con, ta sẽ đau
lòng, Thiếu chủ sẽ càng đau lòng hơn.”
“Mẹ Lâm con biết, con nhất định sẽ kiên cường,
không thể ở thời điểm này mà làm cho Thiếu chủ lo lắng cho con nữa. Bọn họ đã
rất bận rồi.” Ngãi Giai Giai rời khỏi lồng ngực của bà Lâm, lau sạch nước mắt,
cố gắng không để cho mình khóc. Thời điểm này nếu cô đau lòng nữa, chỉ làm cho
mọi người thêm phiền toái mà thôi. Cho nên cô cũng phải kiên cường, không thể
trở thành gánh nặng cùng phiền toái cho mọi người.
“Lúc này Thiếu chủ ở bên ngoài cực khổ tìm
người, con phải làm chính là để cho cậu ấy yên tâm về con. Như vậy cậu sẽ thiếu
đi một phần gánh nặng. Thì mới có thể yên tâm mà tìm người, tìm Tiểu Ngoạn và
tiểu thiếu chủ trở về!” Bà Lâm mỉm cười trong lòng rất vui, bởi vì Ngãi Giai
Giai đã trở nên kiên cường hơn so trước kia.
“Mẹ Lâm , mẹ hãy yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ
không làm cho mọi người lo lắng nữa. Đói quá.”
“Ta đi làm một chút thức ăn cho con đựơc không?”
Ngãi Giai Giai nghe bà Lâm nói thế, thì mỉm cười
gật đầu một cái, sau đó đưa mắt nhìn bà Lâm rời đi.
Sau khi bà Lâm đi, trong phòng khách chỉ còn một
mình Ngãi Giai Giai. Nhưng mà không biết vì sao, cô cứ có cảm giác còn có một
đôi mắt đang nhìn cô.
Có lẽ là cô suy nghĩ quá nhiều rồi, trong phòng
khách ngoại trừ cô cũng không còn ai.
Nơi xa có một người đàn ông mặc áo đen đang dùng
ống nhòm nhìn về phía cửa sổ, nhìn thấy Ngãi Giai Giai chỉ có một mình. Thì lấy
điện thoại di động ra gọi, chỉ là nói một câu đơn giản rồi cúp. “Đến lúc rồi.”
Lúc này Ngãi Giai Giai đột nhiên hướng về phía
cửa sổ, nhìn xung quanh một chút. Người đàn ông áo đen sợ tới mức lập tức ngồi
xổm xuống rồi từ từ rời đi.
Sao luôn có loại cảm giác này vậy nhỉ. Ngãi Giai
Giai không nghĩ ra, cảm thấy có gì đó không đúng, giống
như có người đang nhìn chằm chằm vào cô.
6 năm qua, cô lo lắng bị Tề Hiên tìm được, cho
nên đặc biệt nhạy cảm đối với những đồ âm thầm quan sát, vừa có động tĩnh gì
thì sẽ có cảm giác.
Lúc này điện thoại của Ngãi Giai Giai đột nhiên
vang lên, dọa cô giật mình. Vì vậy lấy điện thoại di động ra nhìn màn hình một
chút, phát hiện là một dãy số lạ, hơi do dự có nên nhận hay không.
Tiểu Ngoạn mất tích, Tiểu Hiên cũng mất tích,
lúc này số điện thoại lạ gọi tới, chẳng lẽ là có tin tức của bọn họ.
Ngãi Giai Giai vừa nghĩ tới có thể là tin tức
của Trần Tiểu Ngoạn hoặc Tề Tiểu Hiên. Vì thế lập tức nhận điện thoại, tay hơi
run rẩy.
“A lô.”——
“Ngãi Giai Giai, bây giờ cô yên tĩnh nghe tôi
nói hết, không đựơc phép nói chen và