
thân thể của cô ấy, lo sợ làm cô ấy đau.
Trần Tiểu Ngoạn vừa ngẩng đầu lên, Ngãi Giai
Giai liền đã thấy mặt cô ấy xưng phù lên, khóe miệng còn có vết máu.
"Giai Giai, xin lỗi." Trần Tiểu Ngoạn
ôm Ngãi Giai Giai khóc rống.
Cô thật sự vô dụng, không có thể ngăn cản những
người mang Ngãi Tiểu Hiên đi.
"Tiểu Ngoạn, đừng khóc, nói cho mình biết
chuyện gì xảy ra?" Ngãi Giai Giai cũng dịu dàng ôm cô, vừa dụ dỗ vừa hỏi.
Có thể đánh Tiểu Ngoạn thành như vậy, chắc hẳn
thực lực đối phương nhất định rất mạnh.
"Sau khi các người đi không lâu, thì có
người tới nhấn chuông cửa, vì vậy mình đi mở cửa, kết quả cửa vừa mở ra, liền
vọt vào đến năm sáu tên đàn ông cao to, trong tay còn cầm côn (côn dùng để
luyện võ), cái gì cũng không nói mà bắt đầu đánh người, mỗi tên đều là trải qua
huấn luyện đặc biệt, mình đánh không lại bọn họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ
đánh Tiểu Hiên ngất xỉu mang đi." Trần Tiểu Ngoạn vì chính mình không thể
bảo vệ tốt cho Ngãi Tiểu Hiên mà hổ thẹn.
"Tiểu Ngoạn, đây không phải lỗi của cậu,
cậu đừng tự trách, thương thế của cậu cũng không nhẹ, nếu không trước tiên đi
bệnh viện đi." Ngãi Giai Giai an ủi cô.
Tiểu Hiên đã bị bắt đi, Trần Tiểu Ngoạn cũng
không biết cô đi nơi nào, hỏi nhiều cũng vô dụng, hơn nữa trên người Trần Tiểu
Ngoạn đều là vết thương, khiến cho cô rất đau lòng. Tuy con trai bị bắt đi cô
cũng rất nóng ruột, nhưng mà người chị em này theo cô mười năm cũng không thể
mặc kệ!
"Chút vết thương ấy không có đáng ngại, các
người vẫn là ngẫm lại kế tiếp nên làm như thế nào cứu Tiểu Hiên đi, đối phương
hình như có lai lịch không tệ." Trần Tiểu Ngoạn nhịn xuống đau đớn trên
thân thể, cố gắng nặn ra nụ cười.
Cô là người luyện võ, bị thương là rất bình thường,
không có gì lớn , nghỉ ngơi một hai ngày là khỏe rồi.
Tề Hiên vẫn không có lên tiếng, lấy điện thoại
di động ra, sau đó gẩy số điện thoại của Nghiêm Chính Phong, "Lập tức chạy
tới." Nói xong liền cúp điện thoại.
"Thiếu chủ, anh đang gọi cho ai vậy, là tìm
người cứu Tiểu Hiên sao?" Ngãi Giai Giai nghi vấn.
"Gọi người đưa Trần Tiểu Ngoạn đi bệnh
viện, em có chứng sợ bệnh viện, tự nhiên sẽ không để cho em đi, anh cũng sẽ lo
lắng."
Tề Hiên vừa mới nói xong, Trần Tiểu Ngoạn liền
lập tức đứng lên, cự tuyệt, "Không cần, thật sự không cần, tôi chỉ bị vết
thương nhỏ mà thôi, không cần đi bệnh viện."
"Chẳng lẽ cô cũng có chứng sợ bệnh viện ư,
người bị thương nên nghe lời." Tề Hiên dùng giọng điệu ra lệnh nói với
Trần Tiểu Ngoạn, gần như là đang ra lệnh cô đi bệnh viện.
Trần Tiểu Ngoạn bị khí thế của Tề Hiên sợ tới
mức không dám nói tiếp nữa, chỉ có thể cúi đầu đáp ứng.
Ông trời, hiện tại rốt cuộc cô biết cái gì gọi
là khí phách vương giả rồi, nhìn qua TV tất cả những cái đó đều là giả dối,
khiến cho người ta không cảm thấy sợ hãi, nhưng mà thật sự khí phách vương giả
đang ở trước mặt mình, cô lại sợ tới mức cái rắm cũng không dám thả một cái.
"Thiếu chủ, vậy còn anh, anh muuốn đi nơi
nào?" Ngãi Giai Giai lo lắng nhìn Tề Hiên.
Với tính cách của thiếu chủ, nhất định là sẽ đi
liều mạng, cô phải đi theo anh.
"Anh trở về một chuyến, nếu như Tiểu Hiên
thật sự là bị ba của anh bắt đi..., vậy không có gì nguy hiểm, dù sao Tiểu Hiên
là cháu của ông ấy, nếu như là bị Diệp Tầm Phương bắt đi, thì chuyện hơi phiền
toái."
Diệp Tầm Phương người đàn bà này, tâm ngoan độc,
ra tay rất độc ác, nếu như Tiểu Hiên thật sự trên tay cô ta, vậy thì phiền
toái.
"Em đi với anh." Ngãi Giai Giai dùng
một loại ánh mắt kiên cường nhìn Tề Hiên, biểu lộ quyết định của mình.
Trước kia cô luôn ngoan ngoãn nghe lời của thiếu
chủ, lúc này, mặc kệ như thế nào cô nhất định phải đi cùng anh.
"Giai Giai, em nên ở nhà ——" Tề Hiên
vừa mới nói một nửa đã bị Trần Tiểu Ngoạn cắt đứt.
"Tốt nhất anh nên mang cô ấy đi cùng, miễn
cho lát nữa lại có một đám người bắt Giai Giai đi."
Những người này xem ra cũng không phải là người
tốt, vốn cũng không cố kỵ quá nhiều, tự tiện xông vào nhà dân với bọn họ mà nói
chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Lời nói của Trần Tiểu Ngoạn nhắc nhở Tề Hiên,
nơi này cũng không an toàn, cho nên anh không thể để Giai Giai ở chỗ này một
mình.
"Được, Giai Giai em đi theo anh."
Lúc này Nghiêm Chính Phong vừa vặn đuổi tới, gõ
cửa bước đi vào.
Trần Tiểu Ngoạn nhìn thấy Nghiêm Chính Phong đi
tới, cơn tức không có lại từ đâu bốc lên, căm ghét nhìn anh.
"Thiếu chủ, xảy ra chuyện gì, sao loạn như
vậy?" Nghiêm Chính Phong nhìn thấy lộn xộn trong phòng, giống như có dấu
vết đánh nhau.
"Cậu đưa Trần Tiểu Ngoạn đi bệnh viện, giao
cô ấy cho cậu, Giai Giai, chúng ta đi." Tề Hiên nhìn thấy Nghiêm Chính
Phong đến, lập tức ra lệnh, sau đó kéo Ngãi Giai Giai đi ra ngoài.
"Ai ——" Trần Tiểu Ngoạn muốn gọi Tề
Hiên và Ngãi Giai Giai trở về, đuổi Nghiêm Chính Phong đi, đáng tiếc hai người
bọn họ đi quá nhanh, dù cho nghe được tiếng la của cô cũng không có quay đầu
lại.
Nghiêm Chính Phong nhìn Trần Tiểu Ngoạn bị
thương, trong lòng đã rất buồn bực, thật sự hận không thể đem những tên đánh cô
ấy bị thương ra sức đánh