
có vẻ tức giận như
vậy, cho dù lúc anh và cha anh cãi nhau cũng không có tức giận như vậy, cho nên
cô rất sợ.
Tề Hiên kéo Ngãi Giai Giai đến dưới một gốc cây
không có người, đột nhiên dừng bước, thở hào hển. Ngãi Giai Giai vốn là bị Tề
Hiên kéo đi, bởi vì anh đột nhiên dừng lại, khiến cho cô không kịp dừng bước,
kết quả đập lấy phía sau lưng của Tề Hiên.
"Ôi ——" Ngãi Giai Giai đau đớn kêu một
tiếng, kết quả tiếng kêu vừa xong, đã bị người chặn lại.
Là thiếu chủ đang hôn cô, chính là vì sao trong
nụ hôn của thiếu chủ cô có thể cảm giác được hoảng sợ và bất an của anh, đây là
lần đầu tiên cô cảm thấy trong nụ hôn của thiếu chủ có sự bất an, hình như có
chút táo bạo.
Tề Hiên ôm chặt Ngãi Giai Giai, thô bạo mà hôn
cô, dường như rất sợ hãi, nhưng mà hình như cũng rất tức giận, biết sắp nghẹt
thở, mới buông cô ra. .
"Thiếu chủ, anh làm sao vậy?" Ngãi
Giai Giai cố gắng hít thở, cũng không quên quan tâm Tề Hiên.
Thiếu chủ đang run rẩy, chẳng lẽ là anh đang sợ
cái gì sao?
"Giai Giai, đáp ứng anh, cho dù có xảy ra
chuyện gì cũng đừng rời khỏi anh." Hai tay Tề Hiên ôm eo Ngãi Giai Giai,
đem trán của mình chống ở trên trán của cô, giọng nói mang theo một chút cầu
xin.
Cho tới bây giờ anh chưa từng sợ hãi cái gì,
nhưng mà lại rất sợ cô lại rời khỏi anh lần nữa, đặc biệt vì đàn ông khác rời
khỏi anh, kết quả này thật sự anh không tiếp nhận được.
"Thiếu chủ, về sau mặc kệ phát sinh chuyện
gì, em cũng sẽ không rời khỏi anh, thật đó." Ngãi Giai Giai rất khẳng
định.
Có thể ở một chỗ với thiếu chủ là ước mộng của
cô, cô sao có thể rời khỏi dễ dàng như thế?
"Vậy đem cái danh thiếp vừa rồi người kia
đưa cho em ném đi." Bộ dạng Tề Hiên có vẻ độc chiếm Ngãi Giai Giai, giọng
nói mang theo mệnh lệnh.
Anh không cho phép bất luận kẻ nào dòm ngó Giai
Giai của anh, tuyệt đối không cho phép, cho dù đối phương là hoàng đế, anh cũng
mặc.
"Được." Ngãi Giai Giai cũng không vì
giọng nói ra lệnh của Tề Hiên mà tức giận, ngược lại vui vẻ cười, đi đến thùng
rác kề bên, đem danh thiếp chưa xem, không chút do dự ném vào, rồi trở về bên
người Tề Hiên.
"Thiếu chủ, em ném rồi."
Mặc dù là thiếu chủ đang ra lệnh cho cô làm, có
thể ở trong mắt người khác cảm thấy đây là một loại chuyên chế, rất bá đạo,
nhưng mà ở trong mắt cô, cô lại cảm thấy đây là biểu hiện thiếu chủ quan tâm
cô, cô thích.
Tề Hiên hài lòng gật gật đầu, sau đó kéo Ngãi
Giai Giai đi, chậm rãi đi về phía trước.
Ngãi Giai Giai thấy Tề Hiên cuối cùng không tức
giận nữa, mình cũng thoải mái hơn rất nhiều.
"Thiếu chủ, chúng ta đi đến phía trước
thôi, chỗ đó hình như còn có một cửa hàng bán quần áo."
"Không đi. " Tề Hiên quả quyết cự
tuyệt.
Vừa nghe thấy cửa hàng bán quần áo anh liền chán
ghét, vừa rồi cái nơi kia gọi ‘cửa hàng Ái Chúng’ đã khiến cho anh chịu đủ rồi,
anh cũng không muốn một nơi nữa, lại xuất hiện một người giống như Tăng Hải Lâm
vậy, vậy chẳng phải là muốn anh tức chết sao.
"Nhưng mà anh không có quần áo để thay đổi,
nếu không mua thì anh mặc cái gì đây?"
Xem ra thiếu chủ cũng có tính trẻ con, nhưng mà
rất đáng yêu.
"Đây là việc nhỏ, chúng ta không cần phải
hao tâm tổn trí. Anh sẽ gọi Nghiêm Chính Phong mang quần áo của anh đến, đi
thôi, hiện tại em phải hẹn hò với anh." Tề Hiên kéo tay Ngãi Giai Giai,
bước đi thoải mái không có mục đích.
"Hẹn hò?" Ngãi Giai Giai đối với cái
từ này có chút xa lạ.
Lần đầu tiên cô hẹn hò với thiếu chủ hẳn là ở
sáu năm trước, nhưng mà đó cũng là lần cuối cùng từ sáu năm trước đến bây giờ,
cô vẫn nhớ cảm giác hẹn hò với thiếu chủ.
"Đúng, chính là hẹn hò." Tề Hiên cuối
cùng cũng lộ ra nụ cười, nắm tay Ngãi Giai Giai đi về phía trước.
"Vâng, hẹn hò." Ngãi Giai Giai cũng
ngây ngốc mà cười, hai người cứ ấm áp như vậy mà bước đi ở trên đường tràn ngập
đèn đêm, nghĩ về đối phương.
Nhưng mà danh thiếp bị Ngãi Giai Giai ném vào
thùng rác, sau khi bọn họ rời đi thì có một người xuất hiện, đem danh thiếp ở
trong thùng rác cầm trở về.
Tăng Hải Lâm vẫn âm thầm đi theo Tề Hiên và Ngãi
Giai Giai, muốn biết chuyện của bọn họ, nhất là Ngãi Giai Giai, anh đối với
người phụ nữ này tràn ngập tò mò, một điểm quan trọng nhất là, anh yêu thích
người phụ nữ này.
Tăng Hải Lâm nhìn danh thiếp của mình bị Ngãi
Giai Giai ném đi, lạnh lùng cười, anh có thể khẳng định, nhất định cô chưa có
xem nội dung trên danh thiếp, tự nhiên không biết trên đó viết cái gì. Đã như
vậy, thì trước hết không cho cô biết rõ, chờ sau khi anh thay đổi tình thế, mới
nói cho cô biết, có lẽ sẽ tốt hơn.
Tăng Hải Lâm suy nghĩ một hồi, sau đó xé danh
thiếp của mình đi, ném mảnh nhỏ vào thùng rác, sau đó đi về hướng ngược lại.
Anh vừa rồi quá nóng vội, không có để lại ấn
tượng tốt với Ngãi Giai Giai, từ giờ trở đi, anh nhất định phải thay đổi ấn
tượng của anh ở trong lòng Ngãi Giai Giai mới được, mặc dù không có phương thức
liên lạc, nhưng mà anh biết rõ, bọn họ còn gặp lại.
Ngãi Giai Giai đột nhiên cảm thấy phần lưng của
mình truyền đến một hơi lạnh, khiến cho cô run lên.
Kỳ quái, bây giờ là tháng Bảy