Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cùng Anh Ngắm Hoa Sơn Tra

Cùng Anh Ngắm Hoa Sơn Tra

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324105

Bình chọn: 9.00/10/410 lượt.

hà hai người cùng ở một hướng, cùng về một đường. Vừa

ra khỏi cửa nhà máy thì thấy lão Thịnh từ phía sau đi lên, lão ta chào hỏi với

giọng khiêu khích quái dị:

- Nói chuyện vui quá nhỉ, anh chị đi đâu bây giờ?

- Chúng tôi về, tiện đường cùng đi. - Lưu nói.

Lão Thịnh không nói gì, liền lảng sang đường khác. Thu

mất tự nhiên, sợ người khác cũng có vẻ quái dị như lão Thịnh, Thu liền chào

Lưu, bảo vừa sực nhớ phải đi tì bạn, chưa về ngay.

Chia tay với Lưu, Thu đi đường khác, về theo đường

cổng sau của nhà trường. Vừa đến gần tường rào nhà trường Thu chợt nghe có

tiếng người gọi. Đúng là tiếng của Ba. Thu quay lại, cảnh giác nhìn quanh, thấy

không có ai.

Ba đi tới, cười nói:

- Không phải nhìn, chắc chắn không có ai, nếu có người

anh đã không gọi.

Thu đỏ mặt, nói:

- Anh... lên hồi nào?

- Lên sáng nay, không dám vào nhà máy tìm em.

- Đã cuối tuần đâu, làm sao anh đi được?

Anh cười, nói đùa:

- Thế nào, không thích? Không thích thì anh đành phải

về, dù sao thì có nhiều người đi với em.

Thu biết vừa rồi anh thấy Thu đi với Lưu, liền giải

thích:

- Đấy là anh Lưu, trưởng phòng tuyên truyền của nhà

máy, em đang nhờ anh ấy giúp đưa anh trai em về, đi cùng anh ấy một đoạn. - Thu

cảnh giác nhìn quanh, sợ có người trông thấy, vội nói: - Anh chờ em ở đình, ăn

cơm xong em ra ngay.

Ba lo lắng, nói:

- Em không sợ mẹ tìm à?

- Mẹ em chín giờ mới về.

- Vậy thì chúng mình đi ăn gì đó ở ngoài.

- Em gái em ở nhà, em phải về nói với nó một tiếng.

- Em về nhanh lên, anh chờ ở đình.

Thu vui vẻ về. Vừa bước vào cửa, không nghĩ đến chuyện

ăn uống, việc đầu tiên là đi tắm. Hôm nay đúng ngày “bạn thân” đến thăm, Thu sợ

xấu hổ, nên cố tính mặc váy màu thẫm, cái váy may bằng thứ vải giảm phiếu rẻ

tiền, vải mềm, may váy rất thích hợp. đây là vải trắng, Thu nhuộm đỏ may váy,

mặc một thời gian bạc màu, Thu lại nhuộm màu xanh thẫm, thành cái váy mới. Thu

mặc váy, lại tìm cái áo ngắn tay Á Dân cho, áo tuy đã mặc nhưng vẫn còn mới,

Thu đeo túi xách đựng một ít giấy vệ sinh.

Soạn sửa xong Thu ăn vội vài miếng, nói với em gái:

- Chị đến nhà bạn hỏi việc thế chỗ, em ở nhà một mình

có sợ không?

- Không sợ, lát nữa Chung Cầm bạn em đến chơi. - Em

gái hiếu kỳ hỏi Thu: - Chị đến nhà bạn nào?

Thu nghĩ, có thể hôm nay mình hơi khác thường nên nó

mới thấy lạ. Thu nói:

- Có nói em cũng không biết. Chị đi nhé, chị về ngay.

Thu để em gái ở nhà một mình thấy thương em, nhưng

nghe nó nói có bạn đến chơi, nên tự an ủi chỉ đi chốc lát, sẽ về trước khi trời

tối.

Thu ra bến đò, cảm thấy rất kích động, có thể coi đây

là lần hẹn hò đầu tiên, mấy lần trước chỉ là bất ngờ gặp nhau, không có thời

gian soạn sửa. Thu mặc thế này không biết anh có thích không? Thu nghĩ, anh đã

từng gặp nhiều người, chắc chắn gặp nhiều người xinh đẹp và ăn mặc đẹp hơn, như

Thu vừa không xinh đẹp lại vừa không mặc đẹp, không biết phải làm thế nào để

nắm bắt được trái tim anh?

Thu có cảm giác dọc đường mọi người đều nhìn, hình như

biết Thu đi gặp bạn trai. Thu rất căng thẳng, chỉ muốn một bước qua sông ngay,

qua bên kia sông mọi người không biết Thu là ai.

Sang đến bên kia, vừa bước lên bờ thì đã thấy Ba chờ

sẵn, hai người trao ánh mắt, nhưng không ai nói gì, giống như lần trước, đi một

đoạn khá xa Thu mới đứng lại chờ anh. Ba đuổi kịp, nói:

- Hôm nay em mặc đẹp quá, không dám nhận. Em cấu anh

một cái đi nào, để anh xem mình có phải đang nằm mơ có một người con gái xinh

đẹp đang chờ anh?

Thu cười:

- Em nghe quen những lời tâng bốc của anh rồi, không

còn nổi da gà nữa. – Thu đề nghị: - Chúng ta đi dọc bờ sông để không gặp mẹ. Mẹ

về đi đường này đấy.Hai người chậm bước dọc con đường bờ sông. Thu hỏi:

- Anh ăn cơm chưa?

Anh bảo chưa, đang chờ Thu. Có bài học lần trước, Thu

không khách khí, biết anh sẽ có cách mời Thu ăn bằng được, cứ dùng dằng làm mất

thời gian, Thu biết mình tiết kiệm thời gian là để làm gì, Thu cảm thấy ăn uống

trong nhà hàng rất lãng phí thời gian.

Ăn xong, hai người không đến ngôi đình kia, vì đang là

mùa hè, vả lại hãy còn sớm, trong đình có người. Họ ra ngồi bên bờ sông, nơi

vắng người qua lại.

Thu hỏi:

- Hôm nay không phải là Chủ nhật, tại sao anh được

nghỉ?

- Anh lên liên hệ công tác, định chuyển về thành phố

này.

Thu vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, cố tình hỏi:

- Anh đang làm việc tốt ở đội thăm dò, xin điều về

thành phố này làm gì?

Anh cười, nhìn Thu:

- Em không biết à? Anh phải vất vả để được điều về,

chẳng hóa ra mất công toi hay sao?



Thu hỏi:

- Anh định về cơ quan hay đơn vị nào?

- Đang liên hệ, vào đoàn văn công cũng được, cơ quan

đơn vị khác cũng được, đâu nhận anh sẽ về đấy, miễn là thành phố K, quét đường

phố cũng được. Quét đường trên đảo Giang Tâm, tốt nhất là quét đường phố trước

nhà em.

- Trước nhà em không có đường phố, chỉ một con đường

rộng chừng hơn một mét, anh cũng không vung nổi cái chổi. – Thu đề nghị: - Anh

kéo accordéon chắc chắn sẽ được. Nhưng anh vào đoàn văn công rồi thì sẽ quên

hết bạn bè cũ.

- Tại sao?

- Trong ấy có nhiều cô đẹp.

- Trước đây a