
lớp đưa cậu học sinh nghịch ngợm ấy ra ngoài để xây dựng lớp học
tốt. Trương Nhất lên trung học cơ sở càng nghịch hơn, hầu như tiết học nào Thu
cũng phải đưa cậu ta ra ngoài để nhắc nhở, thật ra chỉ chạy theo, tóm lại nhắc
nhở, nhưng chỉ được một lúc cậu ta lại bỏ chạy.
Hồi ấy Thu vừa tức giận vừa sợ Trương Nhất. Nhất tốt
nghiệp trung học cơ sở không học tiếp nữa, coi như Thu thoát nợ, không ngờ hôm
nay lại gặp ở đây.
Thu lúng túng hỏi:
- Bạn… bạn làm gì ở đây?
- Tôi làm ở đây. - Nhất hiếu kì nhìn Thu. - Sao Thu
lại ở đây? Cũng vào làm ở nhà máy giấy đấy à?
- Không… tôi làm lao động phụ.
Trương Nhất rất hào phóng:
- Để tôi giúp.
Nói xong, Nhất giành lấy dụng cụ trong tay Thu:
- Chân Thu không sao chứ?
Thu nhìn, chân không bị bỏng, nói:
- Không sao, Nhất đi đi, để mặc tôi.
Thấy Thu không chịu đưa dụng cụ cho mình, Nhất đi từng
phòng nhắc nhở:
- Này, các cậu quét nhà nhanh lên, đổ rác một lần,
không được lúc nào cũng xả rác, nước trà không được tùy tiện hắt ra ngoài, bạn
học của tôi đang quét hành lang, không được làm bạn ấy bỏng.
Nghe thông báo, những người ở trong phòng đều ngó ra
cửa xem "bạn học của Nhất". Có người hỏi: "Nhất, đấy là ngựa của
cậu à?". Có người hỏi: "Tôi gặp cô này rồi, hồi ấy đội tuyên truyền
của trường trung học số Tám đến nhà ta tuyên truyền, cô này kéo đàn accordéon chứ
gì?". Lại có người nói: "Con gái của cô giáo Trương, tôi biết, tại
sao phải đi làm việc này?"
Thu muốn lùa mọi người vào phòng. Đóng cửa, khóa lại
để họ đừng đứng nhìn Thu, đã thế lại còn bình luận vớ vẩn. Thu nghĩ, cái cậu
Nhất này nhiễu sự, việc gì phải thổi phồng nhau như thế?
Thu cúi đầu quét dọn, nghe có người gọi đến quét chỗ
này, đổ rác chỗ kia, có người gọi: "Vào đây nói chuyện", "vào
đây dạy cánh tớ kéo đàn". Thu phớt lờ tất cả, làm nhanh rồi đi chỗ khác.
Cho đến lúc lúc Thu bắc thang dùng dao cạo sạch khẩu
hiệu dán trên tường, Nhất lại đến giúp, Thu khách khí bảo anh đi làm việc của
anh, trong lòng cầu mong anh cứ mặc tôi, anh đi đi, ở một nơi không ai quen
biết, bị bực tức thế nào, bị khổ cực thế nào tôi cũng không sợ. Nhưng trước mặt
những người quen biết, đúng là rất khó xử.
Hôm sau, ông Thịnh gù lại sai cô đến quét dọn mấy khu
nhà ấy, ông bảo Thu phải làm cho đến khi lãnh đạo kiểm tra xong. Thu đề nghĩ
ông phân công làm việc khác. Ông ta suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cũng được, hôm nay cô cũng với bác Khuất đi làm một
vài việc vặt.
Ông Thịnh đưa Thu đên chỗ làm, một nơi gần trường phía
sau nhà máy giấy, bên ngoài bức tường rào này là dốc bờ sông, nơi xa kia là
sông Lớn. Gần với bức tường nhà máy là một ngôi nhà đứng chơ vơ, ngôi nhà của
nhà máy, là chỗ ở của một gia đình công nhân, ông này có tên là Trương, tường
của ngôi nhà thủng một lỗ lớn, cần phải vá lại.
Ông Thịnh bảo Thu lát nữa đi xe gạch, ximăng, vôi,
cát, lấy thùng đi gánh nước, trộn vữa phía trong tường, rồi dùng thùỗ chuyển
vữa ra ngoài tường, hai bên tường bắc thang để tiện lên xuống.
Bác thợ xây tên là Khuất, một người chừng năm mươi
tuổi, chân đau. Bác thấy ông Thịnh đưa người đến rồi chuẩn bị đi chỗ khác, bác
nói:
- Bác Thịnh cho một thợ phụ nữa, một mình cô này làm
thế nào để làm được cả trong tường lẫn ngoài tường? Mà đâu chỉ vài viên gạch?
Cho một thợ phụ nữa đến đây, một người đứng trên tường, một người đứng trong
tung gạch ra, tôi ở ngoài đỡ.
Ông Thịnh suy nghĩ giây lát rồi nói:
- Bác bảo tôi lấy đâu ra ngươi? Với lại, hai người
chuyển gạch, gạch chuyển hết rồi thừa ra một người đứng đây xem bác xây tường
à? Hay là tôi chuyển gạch giúp bác?
Thu đi kéo về một xe gạch, rồi cô đứng trên tường, bác
Khuất và ông Thịnh mỗi người đứng một bên tường, ba người chuyển hết gạch, ông
Thịnh vỗ tay phủi bụi, nói:
- Tôi xong việc rồi nhé. Như vậy có phải giảm được một
công nhân không? - Ông ta nói với Thu: - Công việc còn lại nhẹ nhàng, một mình
cô làm. - Nói xong, ông ta đi ngay.
Công việc này không vất vả, Thu đi gánh nước, đánh
vữa, cho vào thùng gỗ, leo lên thang chuyển ra ngoài, sau đấy lấy gạch giúp bác
Khuất. Vữa sắp hết, Thu lại trèo thang vào trong, xách một thùng vữa ra. Bác
Khuất mải miết làm việc, Thu đứng một bên, lại vơ vẩn nghĩ đến Ba.
Đến lúc ăn trưa thì tường cũng đã xây xong, bác Khuất
đi ăn, Thu vẫn chưa được đi, phải thu dọn dụng cụ, quét tước sạch sẽ. Gạch còn
thừa bác Khuất bảo cứ để đấy, nhưng Thu không dám, sợ ông Thịnh tính khí nhỏ
nhen sẽ mắng, Thu đành chuyển gạch vào phía trong tường. Lúc này không có ai
giúp, Thu dùng cái sọt đưa từng sọt vào trong. Đang làm thì ông Thịnh gù đến,
thấy Thu xếp gạch bên trong tường, ông ta nói:
- Cô lên trên tường, để tôi tung cho cô, cô cứ ném
túng viên vào trong, có điều đừng ném lên gạch, không làm gạch bị vỡ là được.
Gạch ném vào cô xếp lên xe, rồi lại lên tường để nhận tiếp gạch tôi tung cho
cô.
Thu nghĩ, đây cũng là một cách, cách này còn hơn mình
dùng sọt chuyển vào, trong lòng vô cùng cảm kích ông Thịnh, vội lên tường. Tung
một lúc, có thể đã nhiều, Thu đang cúi đầu, tìm chỗ trống để ném viên