
nh Thu lắc đầu, anh đề nghị:
- Chúng ta quay lại, cô thử kéo tôi nghe nhé?
Thu xua xua tay:
- Không, không, em kéo vớ vẩn lắm, anh kéo… rất hay,
em không dám.
- Vậy thì để hôm khác.
Nói xong, anh tiếp tục đi.
Thu không biết phải từ chối thế nào, cô hiếu kỳ>-
Tại sao chỗ các anh ai cũng biết hát bài Cây sơn tra thế
nhỉ?
- Bài hát này rất hay, rất phổ biến hồi những năm năm
mươi, nhiều người biết hát. Cô có hát được không?
Thu suy nghĩ, không nói mình biết hát hay không. Mạch
suy nghĩ của Thu bắt đầu từ bài hát Cây sơn tra, nhớ
đến cây sơn tra hôm nay trông thấy trên đường, Thu nói:
- Trong bài hát sơn tra nở hoa trắng nhưng hôm nay em
nghe bác Trương nói cây sơn tra kia lại nở … hoa đỏ.
- Đúng vậy, có loại sơn tra nở hoa đỏ.
- Có đúng… cái cây sơn tra ấy vì máu liệt sĩ tưới gốc
cây cho nên mới nở hoa đỏ phải không?
Thu hỏi xong thấy thật ngu ngốc. Cô thấy anh đang
cười, liền hỏi:
- Có phải anh thấy câu hỏi của em ngớ ngẩn lắm nhỉ? Em
muốn hiểu rõ mới viết vào tài liệu giáo khoa, em không dám nói dối.
- Cô không phải nói dối, cô nghe thấy thế nào thì cứ
viết lại như thế, còn có thật hay không đâu có phải vấn đề của cô.
- Như vậy anh tin hoa do … máu liệt sĩ nhuộm đỏ?
- Tôi không tin. Từ góc độ khoa học thì không thể, nó
vốn là loài hoa đỏ. Nhưng mà, người ở đây nói vậy, coi như một truyền thuyết
đẹp.
- Vậy ý anh bảo người ở đây… bịa chuyện?
Anh cười, nói:
- Không phải bịa, mà là thi vị hóa. Thế giới tồn tại
khách quan, nhưng mỗi người cảm nhận thế giới một khác, con mắt nhà thơ nhìn
thế giới sẽ thấy một thế giới khác.
Tĩnh Thu cảm thấy anh nói chuyện rất “văn học”, theo
cách nói của “vua” nói sai của lớp Thu, thì đó là “văn vẻ”. Tĩnh Thu hỏi:
- Anh đã thấy cây sơn tra ấy nở hoa bao giờ chưa?
- Tháng Sáu năm nào nó cũng nởoa.
- Tiếc thật, cuối tháng Tư chúng em phải về trường,
không thể thấy hoa sơn tra.
- Đi rồi còn có thể về chơi. – Anh nói như hứa với
Tĩnh Thu. – Chờ cho năm nay cây sơn tra ấy nở hoa tôi sẽ bảo với cô, để cô về
xem.
- Anh làm sao bảo với em được?
Anh lại cười:
- Muốn thì sẽ có cách.
Thu cảm thấy anh cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi, bởi
hồi ấy điện thoại chưa phổ biến, cả trường trung học số Tám của thành phố K mới
có một máy điện thoại, muốn gọi điện thoại đường dài phải đến bưu điện cách đấy
rất xa. Xem chừng cái thôn Tây Thôn Bình này cũng không có điện thoại.
Hình như anh cũng nghĩ đến chuyện ấy:
- Ở đây không có điện thoại, tôi sẽ gửi thư.
Nghe anh nói vậy, Thu thấy sợ. Gia đình Thu ở trong
khu tập thể của nhà trường, mẹ dạy học, nếu anh viết thư về trường, chắc chắn
sẽ bị mẹ cầm thư, mẹ sẽ hoảng lên mất. Từ ngày Thu còn nhỏ mẹ đã dặn “một lần
sẩy chân ôm hận suốt đời”, nhưng mẹ chưa bao giờ bảo như thế nào mới gọi là sẩy
chân, cho nên Thu vẫn chưa nghĩ, qua lại chơi với một bạn trai cũng là sẩy
chân. Thu vội vã nói:
- Đừng viết thư, đừng viết thư, mẹ em thấy lại cho
rằng…
Anh quay đầu lại, an ủi:
- Đừng sợ, đừng sợ, cô bảo không viết tôi sẽ không
viết đâu. Hoa sơn tra không phải là hoa chóng tàn, nở rồi tàn ngay, hoa này nở
mấy ngày liền. Đến tháng Năm, tháng Sáu, bất cứ ngày Chủ nhật nào cô về cũng có
thể thấy.
Về đến nhà, anh đặt thằng Hoan xuống, cùng với Thu vào
nhà. Người trong nhà về đã gần đủ, Phần tự giới thiệu mình là con gái lớn trong
nhà, rồi rất nhiệt tình giới thiệu với Tĩnh Thu từng người một:
- Đây là anh Hai, đây là chị dâu.
Thu cũng gọi “anh Hai”, “chị Mẫn”, mọi người đều vui
vẻ.
Cuối cùng Phần chỉ vào “bố Ba” nói:
- Đây là anh Ba, chào đi.
Tĩnh Thu rất ngoan ngoãn chào “anh Ba” làm mọi người
trong nhà phải bật cười.
Tĩnh Thu không biết mình sai như thế nào, mặt cô đỏ
lựng, đứng ngây ra. “Anh Ba” giải thích:
- Tôi không phải người trong gia đình, giống như cô,
chỉ ở đây thôi, cả nhà vẫn gọi tôi như thế, cô đừng gọi. Tôi là Tôn Kiến Tân,
cô cứ gọi tên tôi, hoặc như mọi người gọi tôi là Ba.
TỪ HÔM SAU, tiểu tổ cải
cách giáo dục của trường trung học số Tám thành phố K bắt đầu bận rộn, hàng
ngày đi hỏi chuyện bà con trong thôn, nghe họ kể chuyện chống Nhật, kể chuyện
nông nghiệp học công xã nhân dân điển hình Đại Trươngại, kể chuyện đấu tranh
với phải cầm quyền đi theo con đường tư bản, hoặc đến tham quan những địa điểm
lịch sử.
Sau một ngày thăm thú, hỏi chuyện bà con, cải tổ họp
lại thảo luận xem nên viết gì, phần nào do ai viết, sau đấy chụm đầu vào viết,
ít hôm sau đưa bài viết ra báo cáo với toàn tổ, cùng góp ý, sửa chữa. Ngoài
công việc ấy ra, hàng tuần cả tổ còn chia nhau tham gia lao động với bà con xã
viên, bà con xã viên không nghỉ ngày Chủ nhật, nên cả tổ cũng không nghỉ. Thành
viên trong tổ thay phiên nhau về thành phố K báo cáo với nhà trường tình hình
biên soạn tài liệu giáo khoa, tiện thể nghỉ một vài hôm.
Cứ đến thứ Tư và ngày cuối tuần, Trường Phương, cô con
gái thứ hai của bà Trương từ trường trung học Nghiêm Gia Hà về, Phương tầm tuổi
Tĩnh Thu, lại ngủ cùng giường nên thành bạn thân. Phương bảo Thu cách gấp chăn
hình tam giác, Thu giúp Phương