
làm bài, buổi tối hai cô gái nói chuyện đến tận
khuya, phần lớn nói chuyện anh Hai và anh Ba.
Theo phong tục của người y Thôn Bình, tên gọi thường
ngày của con cái trong gia đình đều theo thứ tự, con trai lớn gọi là anh Cả, thứ
hai gọi là Hai. Nhưng với con gái thì không gọi như thế, mà thêm vào một chữ
“cái”, không tính theo thứ tự, vì con gái phải đi lấy chồng, đi lấy chồng phải
về nhà chồng, “con gái đi lấy chống như chậu nước đổ đi”, không còn là người
nhà mình.
Phương nói với Thu:
- Mẹ Thu bảo sau khi chị đến, anh Hai trở nên chăm
chỉ, ngày nào cũng về xem có phải gánh nước không, là bởi con gái thành phố các
chị rất vệ sinh, dùng nhiều nước. Anh ấy sợ chị không quen dùng nước lạnh, ngày
nào cũng nấu mấy bình nước nóng để chị vừa uống vừa dùng. Mẹ Phương vui lắm,
xem ra muốn chị làm chị Hai của Phương.
Thu nghe nói mà lo lắng, không yên, chỉ sợ khó đền đáp
mối thịnh tình này.
Phương nói thêm:
- Anh Ba cũng rất tốt với chị Thu, nghe mẹ Phương nói,
chị vừa đến, anh ấy lấy ngay cái bóng đèn lớn thay cho chị, bảo bóng đèn trong
buồng tối quá, đọc sách viết lách gì đều hại mắt. Anh ấy còn đưa tiền cho mẹ
Phương trả tiền điện.
Thu nghe nói, lòng vui rạo rực, nhưng miện lại nói:
- Anh ấy sợ mắt Phương hỏng, vì đây là buồng của
Phương.
- Phương ở đây bao nhiêu lâu, vậy mà chẳng thấy thay?
Về sau Thu gặp Ba đưa trả tiền cho anh, nhưng anh
không nhận, hai người cứ đẩy đi đẩy lại như đánh nhau, Thu đành phải thôi. Lúc
cô chuẩn bị đi, giống như Bát lộ quân, để lên bàn một ít tiền và mảnh giấy nhắn
lại đây là của anh.
Nhưng năm gần đây Tĩnh Thu phải sống trong tâm trạng
nặng nề vì “xuất thân không tốt”, chưa bao giờ được người khác ân cần chăm sóc.
Với Thu, cuộc sống hiện tại giống như đánh cắp, vì bà Trương và mọi người không
biết xuất thân của Thu, nếu họ biết chắc chắn sẽ không nhìn Thu bằng con mắt
bình thường.
Một buổi sáng, Tĩnh Thu ngủ dậy, đang gấp chăn, bỗng
thấy trên giường có vết máu to như quả trứng gà. Cô phát hiện “bạn thân” lại đến
làm bẩn cả. “Bạn thân” của Tĩnh Thu vẫn vậy, hễ gặp chuyện gì lớn đều xung
phong lên trước. Trước đây cũng vậy, hễ về nhà máy, về nông thôn, đến các đơn
vị quân đội “bạn thân” đều đến sớm hơn. Thu vội thay khăn trải giường, lấy đầy
một chậu nước, lén vò sạch vết máu. Ở nông thôn không có máy nước, Tĩnh Thu
ngượng không dám giặt khăn trải giường ở nhà, với lại giặt như thế cũng không
sạch. Lại đúng hôm trời mưa, sốt ruột chờ đến trưa trời mới tạnh, Thu vội để
cái khăn trải giường vào chậu rửa mặt mang ra sông giặt.
Thu biết vào những ngày này phải kiêng nước lạnh, mẹ
rất quan tâm đến chuyện ấy, thường nhắc nhở Thu đến kỳ kinh nguyệt không được
đụng vào nước lạnh, không được ăn đồ lạnh, không được tắm nước lạnh, nếu không
sẽ đau răng, nhức đầu, đau gân cốt. Nhưng hôm nay thì không có cách nào khác,
cô mong chỉ một lần đụng đến nước lạnh sẽ không có vấn đề gì.
Ra đến bờ sông, Thu đứng trên hai tảng đá, thả cái
khăn trải giường xuống nước, nhưng chỗ cô với tay được thì rất nông, cái khăn
trải giường vừa thả xuống bùn đất cũng nổi lên theo, giống như càng giặt càng
bẩn. Thu nghĩ, cứ liều, cởi giày xuống nước xem sao. Đang cởi giày thì nghe có
người gọi:
- Cô làm gì đấy? May mà trông thấy, nếu không tôi giặt
ủng ở trên này, nước bẩn trôi xuống làm bẩn khăn giường của cô.
Tĩnh Thu ngước lên, thấy Ba. Từ hôm Thu gọi “anh Ba”
bị mọi người cười, không biết mình phải gọi anh thế nào. Dù gọi thế nào cũng
thấy ngượng, không biết tại sao. Tất cả những gì có liên quan đến anh đối với
cửa miệng Thu đều trở nên cấm kỵ, nhưng đối với đôi mắt, đôi tai và trái tim cô
lại trở thành “sách đỏ cao quý” ngày ngày phải xem, ngày ngày phải đọc, ngày
ngày phải nhớ.
Anh vẫn mặc cái áo bông lửng, nhưng chân đi ủng cao su
dính đầy bùn đất. Lòng Thu chợt bồn chồn, hôm nay mưa to, cô ra sông giặt khăn
trải giường, cứ sợ mọi người biết chuyện. Thu sợ anh hỏi, vội vàng chuẩn bị một
lời nói dối.
Nhưng anh không hỏi, chỉ nói:
- Để tôi giặt giúp, tôi đang đi ủng, có thể ra sâu một
chút.
Thu từ chối mãi, nhưng anh đã cởi bỏ cái áo bông, để
vào tay Thu, cầm lấy cái khăn trải giường. Thu ôm cái áo bông của anh đứng trên
bờ, nhìn anh xắn tay áo ra chỗ nước sâu, một tay cọ bùn đất trên ủng, sau đấy
nhanh nhẹn vò>
Giặt một lúc, anh cầm cái khăn, tung lên như tung lưới
bắt cá, cái khăn trải rộng, nổi trên mặt nước, bông hoa hồng trên đó nhảy nhót
vui mừng theo sóng nước. Anh để cho nước cuốn trôi, Thu hốt hoảng kêu lên anh
mới đưa tay ra nắm lấy cái khăn trải giường. Anh đùa nghịch như thế một lúc,
Thu không kêu lên nữa, anh để cái khăn trôi cô cũng không kêu.
Thu không kêu, anh không nắm lấy cái khăn, lần này thì
trôi thật. Cái khăn trải giường trôi một quãng xa anh vẫn không lôi lại, cuối
cùng thì Thu phải kêu lên, anh mới cười to, rồi bước thấp bước cao đuổi theo lôi
cái khăn lại.
Anh đứng dưới nước, ngoái nhìn Thu, lớn tiếng hỏi:
- Thu có lạnh không, lạnh thì mặc cái ao bông vào.
- Em không lạnh.
Anh lên bờ, quàng cái áo bông lên