
nghĩ mình không làm được chuyện ấy, đành xem bà
Đồng hát, thế rồi bà vui vẻ đi với bên A.
Hôm ấy Thu chờ đến mười
giờ mà vẫn không tìm được việc, cô đành lưu luyến ra về. Một ngày không có việc
làm tựa như ngồi trên lửa, tựa như có người lấy từ trong túi Thu ra một đồng
hai hào, đành phải chờ ngày mai đến nhờ bà Lí.
Chờ đến ngày thứ ba Thu
mới tìm được việc, vẫn là việc gánh cát. Bên A nói nhiều người hôm trước tuyển
đều không gánh nổi, bỏ việc, cho nên ông ta phải đến đây tuyển thêm. Thu khẩn
thiết yêu cầu. Bên A mới tạm cho Thu thử việc, nếu làm không nổi thì phải thôi
ngay, không trả tiền công nửa ngày. Thu vội đồng ý.
Tìm được việc Thu vui
lắm, giống như một chân đã bước đến chủ nghĩa cộng sản. Thu theo bên A đến nơi
làm việc, lúc ấy vừa đúng giờ nghỉ giải lao, tất cả đều là nam, không có một
phụ nữ nào. Những người kia thấy Thu đến gánh cát đều ngạc nhiên. Có một người
nói với giọng không thân thiện:
- Đằng ấy gánh ít, chúng
tớ chịu thiệt, coi như giúp đằng ấy, đi tìm việc khác mà làm, làm nhiều được
nhiều, làm ít được í>
Một người khác có phần
tốt bụng, nói:
- Cánh tớ hai người làm
thành một nhóm, một người xuống thuyền, một người gánh lên dốc, chứ một người
vừa phải xuống thuyền vừa phải gánh lên dốc vất vả lắm. Liệu ai làm thành một
cặp với cậu? Cùng nhóm với cậu chẳng hóa ra phải gánh thêm cho cậu à?
Thu lạnh lùng nói:
- Anh đừng lo, tôi vơi
tôi làm thành một nhóm, tôi không gánh ít hơn các anh đâu.
Bên A nói:
- Cô cứ làm đi rồi hãy
nói, không được thì đừng cố rồi lại xảy ra tai nạn lao động.
Có một người quen Thu
nói: “Mẹ cô là cô giáo, cô còn tham chút tiền này làm gì?”
Có người thấy bên A đi
rồi liền nói đùa:
- Ngày hè nóng bức, một
mình cô là gái ở đây không tiện. Chốc nữa làm nóng lên, chúng tớ cởi hết áo
quần, đến lúc ấy cô em đừng xấu hổ nhé.
Thu mặc bọn họ, nghĩ
bụng: chúng mày cởi mà chả sợ xấu hổ, tao nhìn sợ gì? Thu chỉ cắm cúi sửa lại
quang sọt, đòn gánh. Lúc làm việc, Thu cùng với một con trai xuống sông. Thuyền
nối với bờ bằng một tấm ván làm cầu, tấm ván chỉ rộng chừng ba chục phân, đi
lên đấy tấm ván oằn xuống. Phía dưới là sông, nước sông đang to, đục ngầu, đỏ
vàng lẫn lộn, trông thật dễ sợ, những người non gan đi tay không cũng không dám
qua cầu ván này đừng nói gì gánh cát nặng.
Lâu không gánh, nay gánh
cảm thấy đâu vai. Cũng may, cái đòn gánh Thu gánh quen từ nhiều năm nay, vẫn
còn rất tốt, không quá dài, hơn nữa rất mềm, gánh lên vai cứ nhún nha nhún
nhảy. Những người biết gánh đều biết, nếu một đòn gánh không nhún nhảy, cứng đơ
đơ, lúc gánh rất mệt; nếu cái đòn gánh gánh lên nhún nhảy hài hòa với bước đi,
khiến gánh nặng trên vai nhe đi rất nhiều.
Gánh cát phải đến năm
chục ký, Thu gánh cát đi trên cái cầu ván hẹp oằn xuống, chỉ sợ chân bước hụt
sẽ rơi xuống sông. Thu biết bơi, nhưng bên mép nước đầy những đá, ơi xuống chắc
chắn không bị chết đuối thì cũng va vào đá mà chết. Thu không dám nhìn xuống
chân, mắt nhìn thẳng, nín thở, coi như qua cầu an toàn.
Xuống khỏi thuyền lại
phải leo dốc, có một đoạn bằng phẳng gần mép nước, nhưng càng đi càng dốc, đi
tay không leo dốc còn phải thở phì phò, gánh nặng trên vai thì không biết như
thế nào. Bây giờ Thu mới hiểu tại sao bọn con trai kia chia thành nhóm hai
người, là vì vừa qua cầu ván, hai chân đã bủn rủn, nếu có người tiếp sức leo
dốc, người gánh từ thuyền xuống có thể nhẹ nhàng đi về thuyền, tạm thời nghỉ
ngơi. Nhưng nếu là một người phải đi một đoạn đường xa mới tới đích.
Thu không có bạn, đành
gánh một mình. Gánh được hai chuyến, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nắng đã lên, lại
không có nước uống, cảm thấy người như say nắng, sắp ngất. Nhưng nghĩ hôm nay
gánh sẽ được một đồng hai hào, nhất là nhớ lại hai hôm nay không tìm được việc,
Thu phải cắn răng để làm.
Ngày hôm ấy không biết đã
qua đi thế nào, đến lúc hết giờ, Thu mệt nhoài. Nhưng về đến nhà Thu vẫn làm ra
vẻ thanh thản, nếu không mẹ sẽ lo lắng. Hôm ấy Thu rất mệt, ăn cơm, tắm xong là
đi ngủ ngay.
Hôm sau, mới rạng sáng
Thu đã dậy, lúc ấy mới cảm thấy cái đau đớn của ngày hôm qua không là gì, lúc
này toàn thân rã rời, hai vai phồng rộp, đau đến độ không mặc được áo. Vì phải
trở vai luôn luôn nên phía sau cổ cũng bị trầy xước, hai bắp đùi nặng trĩu, mặt
với cánh tay sém nắng, khi rửa mặt nước lên mặt đau rát.
Mẹ thấy Thu dậy liền đến
khuyên con đừng đi làm nữa, mẹ nói:
- Con làm vất vả quá, đem
qua ngủ cứ rên hừ hừ, hôm nay đừng đi nữa.
- Con ngủ lúc nào cũng
rên. – Thu nói
Mẹ cầm cái đòn gánh, nói
như khẩn cầu:
- Con ơi, đừng đi nữa,
con gái của mẹ, con gái gánh nặng không tốt đâu, sẽ sinh ra nhiều chứng bệnh,
mẹ biết thói quen của con, con không ốm thì làm sao ngủ lại rên, chắc chắn hôm
qua con mệt lắm.
Thu an ủi mẹ:
- Mẹ yên tâm, conoán cả
rồi, con sẽ không đi làm những việc quá nặng nhọc đâu.
Gánh cát hai ngày, cánh
thanh niên cùng làm có cái nhìn khác về Thu, tuy Thu là gái nhưng gánh không
kém bọn họ. Có một câu tên lá Vương Trường Sinh chủ động đến nhận làm một nhóm
với Thu, cậ