
ời bấy giờ, không ai có
thể chê trách. Cuối thư viết một câu tỏ ra kính nể tài hoa của Thu, có phần
luyến tiếc trí thông minh, tỏ ra anh hùng gặp anh hùng. Tất nhiên cuối thư
không quên hỏi Thu có muốn làm bạn chơi với nhau không?
Ngay cả con người như
thầy Sường cũng nhận ra Thu không có trách nhiệm trong việc này, cho nên thầy
đưa lá thư ấy cho mẹ Thu, bảo với bà nói chuyện với Thu, phải giáo dục Thu chăm
học, không được phân tán tư tưởng. Thầy còn tự biểu dương mình, nói may mà thầy
trông thấy, nếu là người khác thì không biết chuyện lan truyền đến tận đâu.
Về sau Thu được đọc lá
thư ấy, ơn trời ơn đất, cậu ta vẫn chưa bịa chuyện hai người yêu nhau, nếu
không sóng gió cũng đã nổi lên rồi. Nhưng mẹ Thu sợ gần chết, lại đưa câu “một
lần sẩy chân ôm hận suốt đời” ra nhắc nhở Thu.
Thu ghét cay ghét đắng con người như Thụ, nhưng không
đáng sợ lắm, vì không nói được Thu là con người thế nào. Thu không hổ thẹn với
lòng mình, chưa bao giờ nói chuyện với những con người như vậy, càng không thể
nói làm được việc gì.
Nhưng với Ba, Thu không
thể biết. Thu càng ngày càng sợ, nhất định anh có viết thư. Một con người văn
chương tài giỏi, chỉ một khoảnh khắc về lấy cái túi mà đã viết được một lá thư,
liệu lần này anh không viết? Có thể anh để cả hoa và thư trên mặt bàn, ai đó đi
qua thấy, rất độc ác lấy thư để hoa lại.
Thu ruột nóng như lửa
đốt, chạy đi tìm thằng nhỏ kia, nhưng nó bảo không thấy thư, nó chỉ muốn lấy
cành hoa chơi, ngoài ra không biết gì. Hỏi nó có biết ai để hoa ở đấy, nó cũng
nói không biết; hỏi lúc đến có thấy ai không, nó bảo không thấy.
Chút tâm trạng dịu ngọt
vừa rồi của Thu tan thành mây khói, bắt đầu điên cuồng nghĩ đến một chuyện: Nếu
Ba viết thư, anh sẽ viết những gì? Nếu chỉ nói anh theo đuổi Thu thì cũng không
đáng sợ, bị người khác theo đuổi không phải là tội lỗi. Nhưng Thu khẳng định Ba
sẽ không viết như thế, anh sẽ viết những chuyện của hai người, ví dụ: Thu có
còn nhớ hôm ấy chúng ta trên núi, Thu để anh nắm tay, anh ôm Thu vào lòng…
Một lá thư như vậy vào
tay những người như thầy Sường thì Thu coi như hết đời, chắc chắn sẽ bị đem ra
phê phán tác phong không đúng đắn, như vậy không chỉ Thu bị chôn vùi cuộc đời,
ngay cả mẹ và em gái cũng bị liên lụy. Nếu Ba viết những lời lẽ phản động như lần
trước lại càng tệ hại hơn.
Suy nghĩ như vậy Thu
không dám giữ hoa lại, tưởng như có bó hoa mọi người sẽ lần mò tìm ra Thu. Thu
vội bẻ vụn cành hoa, vứt vào nhà vệ sinh, ngay cả cái bình thủy tinh cũng vứt
vào thùng rác thật xa. Tối hôm ấy Thu rất căng thẳng, không sao ngủ nổi, mấy
ngày tiếp theo còn nằm mơ thấy thầy Sường gọi Thu, tay thầy cầm lá thư, bảo Thu
thành khẩn khai báo phải chăng trong thời gian biên soạn tài liệu giáo khoa ở
Tây Thôn Bình có vấn đề về tác phong? Thu giải thích, thanh minh, nhưng không
ai tin. Cuối cùng họ gọi Ba đến, để hai người đối chất.
-Thu thừa nhận đi, lúc ấy
Thu bảo rất thích được anh cầm tay cơ mà? – Ba nói.
Thu không ngờ Ba thú nhận
một cách nhanh chóng như vậy, hơn nữa lại đẩy trách nhiệm cho Thu. Thu muốn chửi
mắng anh, nhưng không làm sao nói thành lời. Sau đấy, Ba viết tường tr, nhà
trường xử lí nhẹ tay đối với anh, nhưng Thu bị lôi lên sân khấu để mọi người
phê phán. Không biết thế nào, Thu lại bị dẫn đi bêu khắp phố phường, ngực đeo
một xâu giày rách, tay trái cầm phèng, tay phải cầm dùi, vừa đi vừa gõ phèng
phèng, miệng hô to: “Tôi là giày rách1, mọi
người hãy phê dấu tôi!” “Tôi là mụ đàn bà xấu xa, tôi thông dâm với người
khác!”
Thu giật mình tỉnh giấc,
người đẫm mồ hôi, một lúc lâu sau mới biết đấy là ác mộng. Nhưng cảnh trong ác
mộng đã từng xảy ra, đấy là cảnh tượng Thu được thấy từ hồi con học tiểu học.
Nghe nói, người con gái ấy trước kia là gái làm tiền, sau giải phóng đã được
cải tạo, đã lấy chồng, nuôi một đứa con nuôi, thằng nhỏ ấy học cùng lớp với
Thu. Mấy ngày sau khi bị dẫn đi bêu riếu, chị kia nhảy xuống một đập nước tự
tử, trong bụng chứa đầy nước, nổi lên mặt nước đập bẩn thỉu, mấy ngày sau vẫn
không có người vớt xác chị lên, vì sợ bẩn tay. Thu không hiểu tại sao người ta
gọi một phụ nữ là “giày rách”, cũng không hiểu thế nào là “thông dâm”, nhưng từ
đấy về sau, Thu không dám đi giày rách, thà đi chân đất, mỗi lần nghe thấy
tiếng “thông” lại cảm thấy buồn nôn, nghe thấy tiếng “dâm” càng khỏi phải nói.
Thu sợ hãi không biết đến
bao giờ mới hết, thấy ánh mắt của những thầy giáo, cô giáo ở trong trường rất
không bình thường, hình như họ vừa chuyền tay nhau đọc thư của Ba. Thu muốn
giải thích, nhưng không biết phải làm thế nào, đầu óc lòng dạ trống trải. Thu
cũng không biết cuối cùng ai là người lấy là thư ấy đi, nhưng Thu cảm thấy
những người kia đang bàn với nhau phải tìm được nhiều chứng cứ, bàn với nhau
thi hành kỷ luật Thu thế nào.
Một tuần lễ qua đi, Thu
thấy thần kinh mình sắp sụp đổ. Thu quyết định viết thư cho Ba, bảo với anh câu
chuyện vô cùng nguy hiểm này. Thu cố thay đổi nét chữ, cũng không dám ghi tên
mình, vì Thu sợ nhà trường đang theo dõi, bức thư này sẽ