
u xem thấy một làn đầy
hồ đào. Thu ngớ ra, chả nhẽ chị Mẫn bảo Lâm đi lấy về? Phải một lúc lâu sau Thu
mới cầm nổi nước mắt. Thu đã thề, trong đời sẽ không bao giờ chảy nước mắt, vì
lúc nhỏ Thu đã chảy quá nhiều nước mắt rồi. Thu biết những chuyện chảy nước mắt
không bao giờ bù đắp nổi. Thu quyết chí làm một người kiên cường, vì anh trai
và bố ở nông thôn, mẹ ốm đau, em gái kém Thu năm tuổi, Thu là trụ cột của gia
đình, cho nên khẩu hiệu của cô là: Chảy máu, chảy mồ hôi, không chảy nước mắt.
Thu đi tìm Lâm, muốn hỏi chuyện cho rõ ràng. Thu thấy
Lâm đang ngồi ăn cơm ở đầu hồi nhà, đang ăn vội ăn vàng, giống như người đói
lắm.
- Anh sang nhà chị Mẫn đấy à? – Thu hỏi.
- Ừ!
- Có xa không?
- Không.
Thu nhìn chân Lâm, phát hiện đôi giày rách nát, ngón
chân lòi cả ra ngoài. Thu không nói nên lời, chỉ đúng ngẩn ngơ nhìn chân Lâm.
Anh thấy vậy, vội cởi giày, đi chân đất, xấu hổ nói:
- Chân tôi đau, giày rách định đi đất nhưng đường núi
lạnh lắm…
Thu nghẹn ngào, cố nén, hỏi:
- Chị Mẫn bảo anh Lâm đi đấy à?
- Không. Muốn lấy về để mẹ cô sớm khỏi bệnh. – Anh và
mấy đũa là hết bát cơm. – Tôi đi chỉ mất nửa ngày thôi.
Nói xong, anh bỏ đi chỗ khác, một lúc sau thấy anh vác
cuốc quay lại:
- Cô lấy tờ báo đậy cái làn, đừng để thằng Hoan trông
thấy kẻo nó ăn hết. Cô đừng thấy nó nhỏ, nó biết kẹp hồ đào vào cách cửa để bóc
vỏ đấy.
Thu thấy Lâm để đôi giày lên đống củi ngoài sân, rồi
quay lại dặn Thu:
- Đừng nói với mẹ tôi nhé, mẹ sẽ mắng, không lên phố
mà đã làm rách cả giày.
Lâm đi rồi, Thu lật giở xem đôi giày trên đống củi,
định giặt giúp anh, nhưng phát hiện một chiếc đế đã thủng, không có cách nào vá
nổi, đành để lại chỗ cũ.
Thu đứng tần ngần, nhận những tình cảm này của Lâm,
biết lấy gì để trả ơn? Cuối cùng Thu vẫn quyết định làn hồ đào của Lâm. Bác sĩ
Âu Dương ở bệnh viện số Hai của thành phố nói, bệnh của mẹ là do sinh hoạt quá
kém, sức khỏe yếu lâu ngày, thêm vào đấy là tư tưởng không được thoải mái mới
sinh ra chứng đi tiểu ra máu kéo dài. Nếu đời sống khá hơn, tư tưởng thoải mái,
bệnh có thể thuyên giảm, ăn hồ đào và đường phèn là để bồi bổ sức khỏe.
Thu tin lời thầy thuốc, vì những lúc tâm trạng mẹ
thoải mái thì bệnh cũng không đến nỗi nặng lắm. Mỗi lần có chuyện gì lo lắng
hoặc công việc quá vất vả, máu lại ra, ăn hồ đào và đường phèn, máu không ra
nữa.
Thu bào buồng, ngồi trước làn hồ đào, đưa tay lên sờ
từng hạt, phải đến hơn hai chục cân, nếu theo đơn của bác sĩ, phải mười đơn
thuốc mới mua được từng này, hơn nữa còn phải tiền. Có thể hồ đào này còn mới,
tươi hơn hồ đào mua ở phố, mua ở phố có khi bóc ra mới biết có hạt lép, nhân
bên trong như mảnh giấy đen. Hồ đào này hạt nào cũng tươi, cầm lên tay thật
chắc, nhất định bên trong không bị khô lép.
Thu muốn mang ngay làn hồ đào về cho mẹ, nhưng Thu
nghĩ phải có thêm đường phèn, không có đơn của thầy thuốc không mua được đường
phèn, đi tiểu ra máu phải đến một mức độ nào đó thầy thuốc mới cho đơn mua
đường phèn, có đơn rồi cũng chưa chắc mua được.
Thu nghĩ, làn hồ đào này đủ cho mẹ dùng một thời gian,
em gái chắc chắn vui lắm, vì nó rất thích bóc vỏ. Nó bóc hạt hồ đào rất giỏi,
nó dựng hạt lên, dùng búa gõ nhẹ, cái vỏ vỡ thành bốn mảnh, nhân bên trong rất
nguyên vẹn. Có lúc nó cũng làm vỏ bị nát, lúc ấy nó dùng một cái kim khều nhân
ra, nó lại tán vụn đường phèn đưa cho mẹ ăn. Nhưng mẹ không ăn, nhường cho hai
chị em, mẹ bảo sức khỏe không có vấn đề gì, hai chị em còn bé, phải ăn cho lớn.
Hai chị em lại bảo hồ đào chát, không thích ăn.
Thu ngồi trước làn hồ đào suy nghĩ một lúc, cảm thấy
Lâm rất tốt với mình. Thu đã nghe kể trong xã hội cũ có người con gái phải bán
mình để cứu mẹ, Thu rất hiểu. Thời ấy, một người con gái chỉ có thể bán mình,
còn có cách nào để cứu mẹ? Thật ra, trong xã hội mới, một cô gái như Thu ngoài
bán thân ra, còn có thể lấy gì để cứu mẹ? Mỗi lần thấy mẹ ốm đau, Thu lại nghĩ
bụng: nếu có ai chữa khỏi bệnh cho mẹ, mình sẽ đồng ý bán mình cho người ấy.
Nhưng lúc này làn hồ đào ở ngay trước mắt, bất giác Thu nghĩ, nếu làn hồ đào
này có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ, liệu mình có thể lấy Lâm không? Bây giờ xã
hội mới, không thể mua bán người, cho nên không thế nói “bán” mình cho Lâm, chỉ
có thể lấy anh ta.
Thu nghĩ, lấy bản thân để đền đáp công ơn Lâm, nhưng
lại không thể không nghĩ đến Ba. Từ trong lòng, Thu rất muốn làn hồ đào là của
Ba mang đến, như vậy mọi chuyện đều dễ giải quyết, Thu sẽ vui vẻ “bán” mình cho
Ba.
Thu tự phê phán, Lâm có điểm nào không bằng Ba? Chẳng
qua chỉ lùn, nhưng người không “tiểu tư sản” như Ba. Chúng ta xem xét một con
người, chẳng phải cần chú trọng đến tâm hồn người đó hay sao? Tại sao chỉ nhìn
ngoại hình? Nhưng Thu lại tự phản bác, tại sao mi nói tâm hồn Ba không được như
Lâm? Anh ấy cũng rất quan tâm đến mi đấy chứ? Với lại, anh ấy sửa chữa bút máy,
đồng hồ cho người khác, còn bỏ tiền túi ra mua linh kiện không lấy của ai một
xu, đấy chẳng phải là biểu hiện của tâm hồn cao đẹp hay sao? Nghe nói, anh còn
là đội viên gương mẫu của đội t