
bọn bạn gái cười Thu “ba đoạn”.
Thu biết cơ thể mình không đẹp, rất ít khi mặc áo len
ra đường để khỏi lộ cái xấu. Thấy Ba tránh đi chỗ khác, Thu vội cởi áo bông, áo
len, rồi mặc lại cái áo bông, Thu cẩn thận lộn phải cái áo len, cầm trên tay.
Lúc đầu Thu sợ anh trông thấy mặt trái cái áo len, không chịu để anh cầm giúp,
về sau mải nói chuyện với anh, Thu quên bẵng, anh bảo để anh cầm giúp áo len,
Thu đưa cho anh, có thể lúc ấy anh lén nhìn bí mật của cái áo.>
Cái áo len Thu mặc là do mẹ mua len từ hồi Thu ba, bốn
tuổi. Mẹ không biết đan, phải nhờ người đan, đan xong mẹ trả tiền công, người
đan còn lấy bớt rất nhiều len, chỉ đan cho Thu và anh trai hai cái áo rất nhỏ.
Về sau Thu biết đan, Thu tháo hai cái áo ra đan thành
một chiếc. Mặc mấy năm, lại tháo, thêm một cuộn sợi đan lại thành áo. Vài năm
sau, lại tháo, lại thêm một cuộn sợi. Cuối cùng biến thành cái áo năm, sáu màu.
Nhưng Thu đan rất khéo, người khác nhìn cứ tưởng cố tình pha màu tạo nên hoa
văn phức tạp, chồng chéo nhau. Nhưng vì dùng quá lâu, len rất dễ đứt, tạo nên
những đoạn ngắn. Lúc đầu Thu còn cẩn thận xe hai đầu sợi len lại với nhau, như
vậy không thấy mối nói. Về sau thấy nối quá nhiều, xe không lại, Thu phải nối
thành mối. Cho nên cái áo len của Thu mặc ngoài khá đẹp, trông rất tinh xảo,
nhưng nếu lật mặt trong thì đầy mối nối, giống như cái áo lông cừu của lãnh tụ vĩ
đại Mao Trạch Đông mặc hồi còn ở núi Tĩnh Cương, vẫn là áo lông cừu, nhưng vì
lông cừu rối tung rối mù.
Thu nghĩ, nhất định anh đã thấy cái áo len đầy mối nối
cho nên anh thông cảm với Thu, mua len màu đỏ mẫu đơn, để Thu tự đan áo cho
mình. Không biết tại sao Thu chợt nhớ đến truyện ngắn Xà
phòng của Lỗ Tấn, trong đó người đàn ông có tâm địa nhơ
nhớp, trông thấy một người con gái nghèo khổ, cơ thể bẩn thỉu, trong bụng anh
ta nghĩ mua một cục xà phòng để cô ta tắm.
Thu bực tức trách Ba:
- Tại sao anh làm như vậy? Anh cầm cái áo len thì cứ
việc cầm, anh… anh nhìn mặt trong cái áo len của em làm gì?
Anh ngạc nhiên hỏi lại:
- Mặt trong cái áo len của em? Mặt trong cái áo len
của em thế nào?
Nhìn vẻ mặt vôanh, Thu nghĩ bụng có thể anh bị oan,
anh không trông thấy. Lần ấy trên đường đi anh không có cơ hội để nhìn cái áo
của Thu. Có thể anh thấy màu len đẹp, giống như màu hoa sơn tra, cho nên anh
mua.
Thu vội giải thích:
- Không có chuyện gì đâu, chỉ đùa anh tị thôi
Anh như trút được gánh nặng:
- Ôi, nói đùa vậy mà anh tưởng Thu nổi giận.
Anh sợ Thu nổi giận, khiến Thu có cảm giác tự hào hình
như đang thao túng tình cảm của anh. Anh là con cán bộ, lại thông minh, làm
việc giỏi giang, người cũng “tiểu tư sản” nhưng trước mặt Thu lại tỏ ra thật
thà, nhút nhát như chuột, sợ Thu nổi giận, khiến Thu có cảm giác đang bềnh bồng
nhẹ trôi, muốn đùa anh tí chút để thấy cái vẻ sợ hãi của anh, chứng thực mình
đủ khả năng chi phối anh. Thu biết như vậy không tốt, chỉ là vinh dự hão huyền,
cho nên Thu không làm như thế.
Thu gói những cuộn len lại, đưa trả cho anh:
- Em không lấy len của anh đâu, nếu mẹ em thấy, em
phải nói thế nào với mẹ? Nói em ăn cắp à?
Anh vẫn đứng lặng, tay ôm bọc len, nói khẽ:
- Anh không nghĩ Thu phải trả lời mẹ. Thu cứ bảo mua
không được à?
- Em một hào không có làm thế nào để m được nhiều len
như thế? – Thu như thách thức mình nói ra hoàn cảnh gia đình, hình như muốn
nói: gia đình em nghèo, anh xem thường em không? Nếu xem thường thì sớm thôi
đi!
Anh đứng kia, vẻ mặt đau khổ, miệng lẩm bẩm:
- Anh không ngờ… anh không ngờ…
Thu cảm thấy anh đang hối hận như vừa bị nói dối, vậy
là Thu đùa:
- KHông ngờ gì? Chuyện anh khôn ngờ còn nhiều lắm, chỉ
trách anh không tinh mắt. Nhưng anh yên tâm, em nói thế này, tiền đường phèn,
tiền bút máy em sẽ trả anh. Nghỉ hè em đi làm, nếu một tháng không nghỉ ngày
nào em sẽ được ba mươi sáu đồng, chỉ một tháng em sẽ trả anh hết nợ.
Anh vội vã hỏi:
- Làm… việc gì?
- Làm những việc linh tinh lặt vặt mà không biết à?
Đến công trường xây dựng làm thuê, đi chở than ở bến cảng, đến xưởng sản xuất
học cụ sơn đồ dùng dạy học, dán hộp giấy, có việc gì làm việc nấy, nếu không
thì làm sao gọi là việc vặt. – Thu hơi thổi phồng. – Không phải ai cũng tìm
được việc đâu nhé, tìm được việc vì phụ huynh học sinh của mẹ là chủ tịch khu
dân cư, chuyên quản lý những việc ấy.
Thu kể cho anh nghe chuyện vui về con bà chủ tịch khu
dân cư, cậu ta là bạn học với Thu, người gầy gò nhỏ thó, các bạn cùng lớp đặt
cho cậu ta cái tên “cô em vợ” trong lớp còn có một cậu nữa được gọi là “cô
Điền”, một cậu nữa có tên “thím Đỗ”, mấy cậu con trai đều mang những cái tên
đàn bà. Nói đến đoạn buồn cười, Thu không nhịn nổi.
Thu cười một lúc mới phát hiện anh không cười, chỉ
sững sờ nhìn Thu. Thu vội giải thích:
- Anh đừng thấy em vô duyên, không phải em đặt cho các
cậu ấy đâu, trong lớp em chưa bao giờ gọi họ bằng cái tên ấy, chỉ kể cho anh
nghe thôi.
Anh nói, giọng khàn khàn:
- Dán hộp còn có thể, nhưng Thu đừng làm ở công
trường, càng không nên ra cảng chở than, nguy hiểm lắm, Em là con