
ến nơi đội Hai đang làm việc, cách Nghiêm Gia Hà hơn một cây số, chả
trách gì Ba nói đến giờ nghỉ trưa anh lại lên phố Nghiêm Gia Hà chơi. Thu hỏi
thăm những người đang làm việc, mọi người đều nói Ba được điều về tỉnh A rồi,
bố anh ta làm quan to, đã thu xếp công việc cho anh ấy, đâu có giống chúng tôi
không có ô dù, suốt đời phải đi dã ngoại.
Thu hỏi:
- Các anh có nghe nói…
anh ấy bị bệnh hiểm nghèo gì không?
Mọi người nhìn nhau:
- Cậu ấy bị bệnh hiểm
nghèo à? Tôi thấy cậu ấy rất khỏe, có thể đánh chết cả hổ ý chứ.
Một anh khác nói:
- Ôi, cậu chỉ nói mò, cậu
ấy bị bệnh, phải nằm bệnh viện huyện…
Người thứ ba nói:
- Cậu ấy có ô dù, không
muốn đi làm, trốn vào bệnh viện ít hôm, ai mà chả biết gái phố huyện xinh đẹp.
LẦN NÀY THU KHÔNG BIẾT
phải chuẩn bị tư tưởng cho tình huống xấu nhất thế nào. Có thể Ba sợ Thu lo
lắng cho bệnh tình của anh, nên nói dối mình không bị bệnh gì, một mình “chờ
chết”. Nhưng mọi chứng cứ đều phản bác lại mọi suy đoán, y lệnh của bệnh viện chứng
minh anh bị cảm, người của đội Hai chứng minh mọi thủ tục điều động anh về tỉnh
A đã xong xuôi.
Bảo Ba “mua” hết mọi
người để giúp anh nói dối là điều không thể. Nhất là y lệnh bao nhiêu ngày, y
lệnh của bảo nhiêu người, bùa chú không giống nhau, chắc chắn xuất phát từ
những bàn tay của các bác sĩ khác nhau, không thể bảo Ba nhờ nhiều bác sĩ như
vậy giúp anh ngụy tạo y lệnh.
Nói cho cùng, chỉ có
Phương bảo anh bị bệnh máu trắng, hơn nữa lại nghe chính Ba nói, không còn ai
được thấy chứng cứ. Thu không hiểu nổi tại sao Ba lại nói dối như vậy, bảo mình
bị bệnh máu trắng. Ba bảo là để được gặp Thu, nhưng sau khi gặp mặt rồi mới nói
bị bệnh máu trắng, làm sao hiểu nổi?
Thu chưa có thời gian để
làm rõ sự việc thì bị một việc khác làm Thu sợ: “bạn thân” của Thu không thấy
đến thăm. “Bạn thân” của Thu đến rất đúng ngày, chỉ những khi gặp chuyện gì lớn
mới đến sớm, còn chưa bao giờ đến muộn. “Bạn thân” đến muộn có nghĩa là đã có
mang, Thu hiểu điều thường thức ấy, vì đã nghe nói rất nhiều cô mang thai vì
“bạn thân” không đến mới nhận ra mình mang thai.
Đấy là những chuyện
thường gặp, đều rất bi thương, sợ hãi, lại là những người mà Thu quen biết nên
càng bi thảm, càng sợ hãi. Trường trung học số Tám có một cô gái có biệt danh
“Đại Lan”, tốt nghiệp trung học cơ sở liền về nông thôn, không biết vì sao yêu
một cậu cũng nghịch ngợm, dẫn đến có mang. Đại Lan tìm mọi cách cho đứa bé ra,
cố tình gánh thật nặng, nhảy từ trên cao xuống, ngã bị thương, vậy mà đứa bé
vẫn không ra.
Về sau cô này sinh con, có
thể vì gánh quá nặng, nhảy quá nhiều, lại bó bụng, cho nên đứa bé trở nên dị
dạng, có hai cái xương sườn bị trễ xuống. Cho đến nay Đại Lan vẫn ở nông thôn,
chưa được g bạn trai của cô ta vì chuyện này và những chuyện đánh nhau khác,
phải lãnh án hai mươi năm tù. Đưa mẹ giao cho mẹ cậu ta nuôi, cả hai gia đình
khổ cực không còn gì khổ hơn.
Đại Lan vẫn chưa thể coi
là người bất hạnh nhất. Dù sao thì cô ta cũng mang tiếng xấu, ở nông thôn không
được về lại thành phố, ít ra bạn trai của cô ta thừa nhận đứa bé là con, Đại
Lan vẫn giữ được mạng sống. Còn một cô gái nữa tên là Cung càng bất hạnh hơn,
cô ta cũng yêu một anh, rồi mang bầu, anh kia không biết lấy đâu ra thảo dược,
bảo uống rồi sẽ ra thai. Cô này đem về nhà, lén sắc uống, kết quả cái thai
không ra, nhưng người mẹ thì chết. Chuyện này khiến trường số Tám sôi sục, nhà
cô kia bắt anh kia đền mạng, hai bên gia đình đánh nhau, cuối cùng gia đình anh
kia phải dọn đi nơi khác.
Thu nghe nói, nạo thai ở
bệnh viện phải xuất trình chứng minh đơn vị công tác, hình như phải có đủ chứng
minh đơn vị của hai bên trai và gái. Tất nhiên Thu không thể có chứng minh đơn
vị công tác, Ba bây giờ không biết đi đâu, càng không thể có chứng minh của
anh. Thu nghĩ, Ba hiểu mọi chuyện, chắc chắn biết điều này, anh lén bỏ đi, phải
chăng anh sợ xấu hổ? Cho nên cao chạy xa bay, để một mình Thu đối diện với
chuyện này.
Dù nghĩ thế nào thì Thu
cũng cảm thấy Ba không phải là con người như vậy, những gì tốt đẹp anh dành cho
Thu trước đây đã chứng minh anh rất chăm sóc đến Thu, luôn suy nghĩ mọi chuyện
cho Thu. Cớ gì anh bỏ Thu lại một mình trong hoàn cảnh khó xử này? Cho dù anh
thật sự bị bệnh máu trắng, không có lí do gì để anh bỏ mặc Thu? Liệu anh có thể
để sự việc kết thúc mới lảnh tránh “chờ chết” không?
Những hành động không
logic của anh có thể giải thích: anh làm những việc đó để giành được Thu.
Thu nhớ lại tiểu thuyết Tess 1 của
nước Anh mà Thu đã đọc, cuốn sách không phải của Ba cho mượn, mà là hồi Thu đến
bệnh viện thành phố K để học y, mượn của một bác sĩ phòng chiếu xạ, chỉ mượn
được ba hôm đã bị đòi lại, Thu không có thời gian đọc kỹ, nhưng vẫn nhớ tình
tiết câu chuyện, chuyện kể về một cô gái trẻ bị một anh lắm tiền lừa lấy trinh.
Thu còn nghĩ đến một vài
câu chuyện tương tự, đều là chuyện những người đàn ông nhiều tiền lừa dối các
cô gái nghèo. Khi chưa được, đám đàn ông theo đuổi, buông lời đường m tiền tài
vật chất đều tung