pacman, rainbows, and roller s
Copy Mối Tình Đầu

Copy Mối Tình Đầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325000

Bình chọn: 8.00/10/500 lượt.

về phía cô gái đang nằm sõng soài trên

mặt đất.

“Tiểu

Cửu tại sau em lại ở đây?” Lúc nãy anh nghe thấy tiếng Hàn Tú, tưởng rằng bọn

người của Cổ tiên sinh định gây khó dễ cho cô nên nhanh chóng chạy tới đây, ai

ngờ lại nhìn thấy 094 nên anh vô cùng kinh ngạc.

“Tiểu

Thất, Tiểu Thất, em sợ lắm, em sợ lắm…” Tiểu Cửu khóc nức nở, gượng đứng lên

rồi lao vào lòng anh.

“Đừng

sợ! Có chuyện gì thì về nhà đã, có gì từ từ nói sau!” Tiểu Thất nhẹ nhàng nói

rồi bế cô gái đó lên.

Anh

nhìn Hàn Tú bằng ánh mặt có phần ngại ngùng và né tránh, rồi bế Tiểu Cửu bước

qua chỗ cô rồi đi thẳng lên nhà.

Chứng

kiến cảnh tượng vừa rồi, Hàn Tú tưởng tượng mình đang đi đường núi khúc khủy,

gập gềnh, lúc lên lúc xuống, vừa lúc nãy còn đang thảnh thơi trên đỉnh núi, bây

giờ đã rơi xuống động không người.

Cô nhớ

rất rõ, vào cái đêm bị xác mèo làm cho hoảng sợ, anh cũng bế và an ủi cô như

vậy. Giờ mọi thứ cũng y như thế nhưng nhân vật nữ chính lại không phải là cô…

Hàn Tú

lặng lẽ bước theo, nhìn thấy anh bế cô ấy vào nhà rồi đưa vào thư phòng, một

nỗi chua xót trào dâng trong lòng cô. Nhưng để giữ phép lịch sự, cô không thể

không nén chặt nỗi đau lại, rồi theo họ vào thư phòng.

“Hai

người…” Hàn Tú muốn lên tiếng nhưng tiếp theo lại chẳng biết nên nói gì.

Tiểu

Thất nhẹ nhàng đặt Tiểu Cửu xuống giường rồi quay sang nói với Hàn Tú: “Anh có

chuyện muốn nói với Tiểu Cửu, làm phiền em một chút”

“Em

biết rồi, hai người có chuyện gì từ từ nói, em ra ngoài trước nhé!” Cô quay mặt

đi, không muốn nhìn thấy biểu hiện khó xử trên khuôn mặt anh, nhanh chóng rời

khỏi thư phòng.

Nhận

thấy phản ứng đó của Hàn Tú, Tiểu Thất liền theo cô ra ngoài: “Hàn Tú!”

“Có

chuyện gì?” Cô quay đầu lại.

“Em nấu

giúp anh bát mì nhé, nhừ nhừ một chút, cho thêm chút rau cải nhé!” Thực ra anh

không có ý định nhờ cô nấu mì, nhưng hiện tại, anh không tiện giải thích cho cô

nghe mọi chuyện nên dành nói vậy.

“Ờ

..được thôi!” Thì ra chỉ là nhờ nấu mì.

Anh nắm

chặt tay, quay người rồi trở lại thư phòng.

“Cạch”

một tiếng, cửa phòng khẽ mở, nhưng đối với Hàn Tú, Tiếng “Cạch” đó như một nhát

dao đâm vào tim cô vậy.

(3)

Tiểu Cửu hít một hơi thật sâu, đôi mày cau lại, hai

tay chống ra sau, từ từ hạ người xuống đệm, nhưng mỗi cử động đều như muốn lấy

đi chút sức lực cuối cùng của cô, cuối cùng cô đành từ bỏ.

“Sao em lại thành ra thế này? Từ sau khi anh bỏ trốn,

ở đó đã xảy ra những chuyện gì? Cổ tiên sinh sao có thể dễ dàng để em ra đi như

thế?”. Tiểu Thất đỡ lấy thân thể yếu ớt của Tiểu Cửu.

“Những con người ở đó, không phải sớm muộn gì đều phải

chịu kết cục này sao?”. Tiểu Cửu mỉm cười ảo não, nhìn anh với ánh mắt bi

thương. Bàn tay đang víu vào áo anh đột nhiên buông ra, cô run rẩy tháo từng

chiếc khuy váy.

Vốn dĩ đó phải là làn da thiếu nữ mịn màng, nhẵn bóng,

nhưng trên cơ thể suy nhược, gầy gò của Tiểu Cửu lại là những vết sẹo chằng

chịt, ngang dọc.

Tiểu Cửu đặt tay lên ngực mình, khóc nức nở: “Có

lẽ…tim em sắp sửa ngừng đập rồi”, sau đó, cô di tay xuống bụng: “Chỗ này… có lẽ

sắp mất đi chức năng tạo máu…”. Cô từ từ quay người lại, chỉ vào hai vết sẹo

nhỏ đằng sau lưng: “Tất cả đều bị đổi hết rồi… không bao lâu nữa, em sẽ chết.”

Nhìn chằm chằm vào cơ thể đầy thương tích của Tiểu

Cửu, khuôn mặt Tiểu Thất bỗng trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy, khóe miệng

giật giật liên hồi. Một lúc lâu sau, khó khăn lắm anh mới mở miệng được: “Mấy

người 173… bọn họ còn sống không?”

Tiểu Cửu khó nhọc quay người lại, hai hàng nước mắt

tuôn dài trên đôi má trắng bệch của cô: “Tiểu Tam chết rồi, anh ấy cứ nằm mãi

trên bàn mổ, không bao giờ tỉnh lại nữa. Những người còn lại cũng chẳng còn

sống được bao lâu. Cả em cũng thế…”

Tiểu Cửu chỉ biết, sau khi để Tiểu Thất trốn thoát, Cổ

tiên sinh đã phong tỏa cả khu thực nghiệm lại rồi chuyển tất cả đi, còn bị

chuyển đi đâu thì cô không rõ. Đến nơi ở mới, mọi người lần lượt trở thành

những miếng thịt nằm trên bàn mổ. Khi tỉnh lại, Tiểu Cửu thấy mình đã cận kề

với cái chết. Sau đó, Cổ tiên sinh thả cô ra, bảo cô đi gặp Tiểu Thất.

“Anh đã biết trước kết cục của những người trong phòng

thí nghiệm đều sẽ thế này đúng không? Vậy nên anh mới trốn khỏi đó?”

“Không phải vậy đâu”. Tiểu Thất quay mặt đi chỗ khác,

không biết phải giải thích như thế nào.

“Anh biết không, cả một xe ô tô chở toàn xác chết, chỉ

có mỗi mình em là còn sống. Tất cả bọn họ đều nhắm nghiền mắt lại, em cứ tưởng

là họ đang ngủ, nhưng dù em có gọi thế nào, họ cũng không tỉnh dậy, lúc ấy em

mới biết, họ đã không còn hô hấp từ lâu rồi. Một mình em mở to mắt nằm ở đó,

hoảng loạn cực độ, có nhiều lúc, em định chết luôn cho xong. Nhưng em lại muốn

gặp anh một lần trước khi chết, một lần thôi cũng được…”. Tiểu Cửu đưa một tờ

giấy cho Tiểu Thất, đôi tay gầy guộc không ngừng run rẩy, dường như không thể

chịu nổi trọng lượng của tờ giấy đó: “Trước lúc vứt em vào chiếc xe đó, Cổ tiên

sinh đưa tờ giấy này cho em, bảo em đưa nó cho anh. Ông ấy nói, nếu em đã không

chết nhanh như những người kia, thì trước khi em chết,