pacman, rainbows, and roller s
Copy Mối Tình Đầu

Copy Mối Tình Đầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325070

Bình chọn: 9.00/10/507 lượt.

iệc nhà cho cô

nữa, những chuyện này không tốt chút nào đâu. Người đàn ông phải có sự nghiệp

riêng của mình chứ, như vậy mới được gọi là đàn ông. Cô đừng làm cho tài năng

của Tiểu Thất bị mai một, phí phạm, đừng ngăn cản cậu ấy phát triển sự nghiệp…”

Alice thao thao bất tuyệt một tràng dài.

Lúc

đầu, Hàn Tú lắng nghe rất nghiêm túc bài diễn văn của Alice, nhưng từ khi chị

ấy nói: “Cậu ấy bảo phải giúp cô kiếm thật nhiều tiền đề khiến cuộc sống của cô

thấy thoảii mái hơn đôi chút, khỏi phải ngày nào cũng mệt mỏi như bây giờ. Cậu

ấy còn muốn nấu cơm cho cô hàng ngày, cùng cô sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.”

Thì người cô cứng đờ lại, ngay cả hít thở dường như cũng trở nên quá khó khăn.

Cùng với niềm hạnh phúc đang dâng trào là nỗi xót xa đau đớn. Cảm giác này cứ

bám riết lấy từng tế bào trên người cô, nỗi đau truyền tới tận từng đầu ngón

tay, suýt chút nữa thì không cầm nổi điện thoại.

Những

ngày gần đây, quan hệ giữa cô và Tiểu Thất ngọt ngào, hạnh phúc, toàn nằm ngoài

tưởng tượng, thế nhưng thỉnh thoảng, cô vẫn cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi. Cũng

giống như lần trước đi siêu thị cùng anh vậy, anh nói cả đời chỉ muốn nấu cho

một người là cô thôi, những lời của Alice vừa rồi đã khiến cho Hàn Tú bất an,

lo sợ.

Vẫn

biết rằng anh chẳng hề hợp với công việc dọn vệ sinh một chút nào, nhưng cô vẫn

yêu cầu anh làm, hơn thế, anh còn chấp nhận một cách vô điều kiện, không ca

thán nửa lời. Cô thật lòng không muốn để anh đi nơi khác làm việc, không chỉ vì

lưu luyến không thể rời xa mà còn vì sợ hãi như bốn năm về trước, một khi anh

đã ra đi thì sẽ không bao giờ thuộc về cô nữa.

Có phải

cô đã quá ích kỉ?

Rốt

cuộc cô thiếu niềm tin về chính mình hay lo lắng về tình yêu của anh?

Hàn Tú

mím môi, nói: “Đợi chút nữa Tiểu Thất quay về, tôi sẽ hỏi thử anh ấy xem sao.

Dù anh ấy muốn thế nào tôi cũng sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy. Còn về việc

hợp tác giữa hai công ty, tôi nghĩ mình cũng nên cũng cấp đầy đủ thông tin tư

liệu về Đại Chúng Bảo Khiết cho bên chị. Tôi không muốn coi Tiểu Thất là hàng

hóa trao đổi tiền bạc và lợi ích.”

Alice

bật cười: “Quả nhiên Tiểu Thất không nhìn lầm người. OK vậy tôi không làm phiền

cô nữa. Hoan nghênh công ty cô ngày mai đến giới thiệu dịch vụ. Bye Bye!”

“Bye

Bye!” Hàn Tú cầm điện thoại trên tay, cả má và tai đều đỏ ửng lên.

(2)

Do tối

qua, lúc đi tiếp khách hàng, phải uống chút rượu nên đến tận sáng nay, đầu Hàn

Tú vẫn còn thấy ong ong, nên cô không thể tự mình lái xe đến công ty, cộng thêm

việc Tiểu Thất sẽ về nhà muộn nên cô quyết định bắt taxi về trước.

Từ lúc

bước xuống taxi, Hàn Tú có cảm giác như mình bị ai đó theo dõi. Lần trước lúc

cảm thấy có ai đó theo mình, khi về nhà, cô liền nhận được xác của một con mèo.

Bây giờ nghĩ lại cô cũng chưa hết khiếp đảm. Cô ôm chiếc túi trước ngực liện

tục nhìn ngó xung quanh nhưng không phát hện ra bất cứ người nào khả nghi. Có

điều cảm giác bị theo dõi vẫn không mất đi hay thuyên giảm.

Màn đêm

buông xuống, đế giày của cô nện trên mặt đường, phát ra những tiếng lộp cộp rất

to. Nhưng lắng tai nghe cô phát hiện ở phía sau lưng, cách cô không xa lắm, còn

có bước chân của một người khác nữa, cứ đi rồi lại dừng lại. Trán lấm tấm mồ

hôi, Hàn Tú vẫn ôm chặt chiếc túi trước ngực, nghiến răng, quay ngoắt về phía

sau và nhìn thấy cách đó khoảng vài mét, có một cô gái trẻ, mặc chiếc váy màu

hồng nhạc, đang nhìn cô chăm chú.

Làn da

của cô gái này trắng, trắng như thể bị bệnh vậy. Hàn Tú bất giác nhớ lại lúc

Tiểu Thất mới đến nhà cô, da anh cũng trắng xanh như thế này, thậm chí khi ấy,

anh còn nói rằng ngày nào cũng phải phơi nắng vào buổi trưa để đen đi. Nhưng do

phải thường xuyên làm việc ở bên ngoài nên anh đã xạm đen ít nhiều, bây giờ anh

đã sở hữu làm da màu nâu đồng vô cùng khỏe khoắn và đầy sức quyến rũ.

Hàn Tú

bị thu hút hơn cả khi nhìn vào đôi mắt của cô gái đối diện, tròn to, long lanh,

trong veo nhưng vô hồn.

Cô cất

tiếng: “Xin hỏi Cô là ai? Tại sao lại đi theo tôi?”

Cô gái

đó trợn tròn mắt lên, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi, hoảng loạn, quay người định

chạy đi, nhưng chiếc chân phải bị tàn tật đã khiến cô chạy chưa được vài bước,

toàn thân đã bị co giật và ngã xuống vườn hoa ở bên cạnh. Cô ấy thở hổn hển,

khó khăn lắm mới gượng dậy được.

“Cô

không sao chứ?” Hàn Tú vội bước lại lại gần đỡ cô gái dậy.

Ai ngờ

cô gái càng tỏ ra sợ hãi, hoảng loạn, nhìn chầm vào Hàn Tú, Không ngừng lui về

phía sau, giọng nói giật, nghiến răng nhả ra từng chữ một: “Chị… đừng… lại… gần

… đây…”

Hàn Tú

lúng túng dừng bước, không biết xử sự như thế nào.

“Cô có

phải là người đặt xác con mèo chết trước cửa nhà tôi hay không?”

Cô gái

đó im lặng vẫn nhìn Hàn Tú chăm chăm.

Hàn Tú

quyết định từ bỏ việc hỏi cung, dù gì, cô cũng không nên lo chuyện bao đồng

nhiều làm gì. Cô dang định quay người đi về thì nghe cô gái đó gọi lớn: “Tiểu

Thất”

Tiểu

Thất? Cô ấy quen Tiểu Thất sao?

Hàn Tú

quay đầu lại thì thấy Tiểu Thất đang đứng trước cách cô vài mét. Cô chưa kịp mở

miệng gọi anh thì đã thấy anh đi thẳng