Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Copy Mối Tình Đầu

Copy Mối Tình Đầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325050

Bình chọn: 9.5.00/10/505 lượt.

cảm thấy không khí ở đây có gì đó

không ổn.

Đi qua một phòng bệnh, cô nhìn thấy mấy vị bác sĩ mặc

áo Blouse trắng đang đứng vây quanh một bệnh nhân, người đó không ngừng hò hét

đến lạc cả giọng, một lúc sau lại nghe thấy tiếng thét lên trong hoảng loạn.

Đột nhiên có một bệnh nhân nam lớn tuổi từ đâu nhảy xổ

đến chỗ hai người, giơ một con búp bê ra trước mặt Hàn Tú rồi nũng nịu nói:

“Chị ơi, chị chơi cùng em nhé!”

Hàn Tú sợ hãi tới mức ôm chặt lấy cánh tay của Tiểu

Thất, không dám động đậy.

Trong khi đó, Tiểu Thất vẫm bình tĩnh như không, nhẹ

nhàng nói: “Hóa ra bác tên là 438, tôi là 074. Người bạn nhỏ của bác trông rất

đáng yêu, tên nó là gì vậy?”

Bệnh nhân mang áo số 438 giơ cao con búp bê và nói:

“Nó không phải là bạn tôi mà là con trai tôi, tên nó là Đậu Đậu. Cậu thấy nó có

đẹp trai không? Con tôi là chàng thanh niên đẹp trai nhất trong khu nhà đấy!”

Hàn Tú chăm chú nhìn người đàn ông có dáng người béo

tròn, khuôn mặt phúc hậu, hiền lành đối diện, ông ấy cũng phài năm sáu chục

tuổi rồi, đáng lẽ đã đến lúc an hưởng tuổi già, con cháu quây quần xung quanh,

vậy mà nay lại là một bệnh nhân tâm thần, thật là đáng thương.

“Con của bác đúng là rất đẹp trai”. Tiểu Thất nói rồi

ngồi xuống, cùng nghịch con búp bê với người kia.

Hàn Tú không hiểu rốt cuộc Tiểu Thất đang muốn làm gì

nhưng nhìn cách anh chơi đùa cùng người đàn ông đó, cô biết rằng anh rất chân

thành. Hình ảnh ấy đã làm rung động trái tim cô, khiến cô gạt bỏ được nỗi sợ

hãi, nhanh chóng ngồi xuống, chơi búp bê với họ, thỉnh thoảng cũng góp vui vài

câu.

Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, đột nhiên Tiểu Thất

hỏi: “Bác có nhìn thấy một người tóc đã bạc gần nửa, đeo một chiếc kính gọng

đen, chỗ này có một nốt ruồi đen, lúc cười thì trông miệng như thế này không?”.

Anh chỉ vào phía góc trái trên miệng mình rồi nhếch mép cười.

Lúc đầu, người đó ngây ra, sau đó sợ hãi, ôm chặt lấy

con búp bê của mình, ngồi nép vào một bên, run rẩy nói: “Tôi sợ lắm, tất cả bọn

họ đều mang theo súng, không cho chúng tôi lại gần. Đậu Đậu của tôi cũng rất sợ

hãi, vừa nhìn thấy bọn họ là khóc ngay.”

Tiểu Thất nghe thấy lời ông bệnh nhân nói, cố nén sự

kích động trong lòng, vẫn rất bình tĩnh hỏi tiếp: “Vậy ông ấy ở tầng này sao?”

Người bệnh nhân kia chỉ về phía Tây của tòa nhà, ghé

sát vào tai anh, thì thầm: “Ông ấy ở chỗ có chiếc cửa màu xanh lá cây ấy, trước

cửa đang có hai tên yêu quái đứng, tay yêu quái có cầm súng đấy!”

“Cảm ơn bác. Bác và Đậu Đậu đều là người tốt. Để hôm

khác có thời gian, tôi sẽ chơi với bác và Đậu Đậu lâu hơn nhé!”. Tiểu Thất mỉm

cười rồi quay sang nhìn Hàn Tú, khẽ gật đầu.

Hàn Tú thực sự bái phục Tiểu Thất khi anh có thể chơi

cùng một người bệnh hơn một tiếng đồng hồ để gặng hỏi tin tức về bố nuôi mình.

Cô cứ tưởng là anh thực lòng muốn chơi đùa cùng người đó, ai ngờ việc này là

một phần của kế hoạch đã được vạch sẵn trong đầu anh.

“Việc anh giả vờ như vậy xem ra không tốt lắm đâu.”

“Anh thực lòng muốn chơi cùng bác ấy, hỏi thăm tin tức

chẳng qua là tiện thể thôi”. Tiểu Thất mỉm cười, nắm tay Hàn Tú, đi về phía

Tây.

Từ xa, hai người đã nhìn thấy một cảnh sát đứng trước

căn phòng ở trong cùng.

Hàn Tú thấy tim mình đang đập liên hồi. Ngoại trừ vài

lần lén lút rải tờ rơi quảng cáo trong các tòa nhà cao tầng, cô chưa bao giờ là

những chuyện “ám muội” kiểu này.

Cô chẳng dám nhìn ngó xung quanh. Cảm nhận được sự lo

lắng của Hàn Tú, anh khẽ nói: “Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nếu không thể gặp

được bố nuôi của anh thì chúng ta sẽ quay về.”

“Ừm.”

Tiểu Thất nắm chặt lấy tay Hàn Tú, đi về phía phòng

bệnh ở cuối hành lang. Họ vừa bước đến gần đó, người cảnh sát kia đã giơ tay

chặn lại.

Tiểu Thất nhìn vào số hiệu giường bệnh trên tường một

hồi lâu, trên mặt cố tỏ vẻ kinh ngạc: “Tôi đến thăm người bệnh nằm giường 074.

Tại sao lại không có giường bệnh 074 nhỉ? Lúc nãy, cô y tá nói giường bệnh 074

ở phía này mà. Rõ ràng đây là khu phòng bệnh số mười còn gì.”

“Xin lỗi, ở đây không có giường bệnh số 074 mà anh

tìm, xin mời anh mau chóng rời khỏi đây!”. Vị cảnh sát ấy nói một cách lạnh

lùng.

“Thật ngại quá, có lẽ tôi đã nhầm”. Tiểu Thất nhìn

chằm chằm vào căn phòng bệnh kín mít chỉ còn cách mình nửa mét nữa, ánh mắt

không giấu nổi sự thất vọng, chán nản, quay

người chuẩn bị rời đi.

Hàn Tú nhận thấy tất cả, đột nhiên nhanh chân, lao về

phía người cảnh sát, hét lên thất thanh: “Á, ông xã ơi, có gián, có gián!!!”

Đồng chí cảnh sát bị Hàn Tú đẩy lui về phía sau vài

bước, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cố đẩy Hàn Tú ra khỏi người mình, nói: “Này cô,

cô ôm nhầm người rồi, tôi đâu phải là ông xã của cô.”

Hàn Tú giật nảy mình khi bị người cảnh sát đẩy ra khá

xa. Nhận thấy ánh mắt nghiêm nghị của anh ta khi đang chĩa súng vào mình, cô ôm

đầu sợ hãi lùi về phía sau. “Xin đừng nổ súng!”. Quay lại bên cạnh Tiểu Thất,

cô run rung nói: “Thật ngại quá, tôi cứ nhìn thấy gián là sẽ phản xạ như vậy.

Xin lỗi anh, vô cùng xin lỗi. Đúng là có gián mà…”

Thấy người đối diện không ngừng cúi gập người xuống

xin lỗi, đồ