
Hàn Tú”. Hàn Tú nhỏ nhẹ. Người
phụ nữ trước mặt cô vận một bộ âu phục rất đẹp, thái độ vô cùng lịch sự.
“Đúng là người giống hệt tên. Tôi đã hỏi tên cô rất
nhiều lần nhưng Tiểu Thất không chịu nói, Không hiểu cậu ấy giấu giếm kỹ như
vậy để làm gì nữa. Đây là danh thiếp của tôi, hoan nghênh cô sử dụng sản phẩm
của công ty B&G, tôi có thể tính cho cô giá ưu đãi nhất toàn cầu.”
“Tôi dùng mỹ phẩm của công ty chị từ rất lâu rồi. Mặt
nạ đắp mặt của B&G thực sự rất tuyệt. Ây da, ngại quá đi, tôi quên mang
theo danh thiếp của mình rồi. Tôi làm ở công ty chuyên dọn dẹp vệ sinh, nếu có
thời gian, chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn nhé!”. Không ngờ rằng mình sẽ có
ngày được gặp lãnh đạo cao cấp của công ty mỹ phẩm B&G nên Hàn Tú cảm thấy
cô nhất định phải nắm bắt cơ hội này để xúc tiến chuyện làm ăn giữa hai bên mới
được.
“Tiểu Thất đã kể cho tôi nghe một số chuyện về cô rồi.
Cô còn trẻ như thế mà đã tự thành lập và quản lý được công ty riêng, đúng là vô
cùng bản lĩnh, tài giỏi, biết nhìn xa trông rộng. Hiện nay, nghề này đang ăn
nên làm ra đấy, muốn mời nhân viên dọn dẹp còn phải chờ người ta sắp xếp thời
gian nữa cơ.”
Đây có lẽ là “bệnh nghề nghiệp” như người ta thường
nói, hai người phụ nữ đó vừa gặp mặt đã nhiệt tình quảng bá, giới thiệu sảm
phẩm của công ty mình cho nhau.
Thấy hai người kia có vẻ như hận rằng đã gặp nhau quá
muộn, xem chừng không ngại ngồi lại đây để hàn huyên chuyện đời, Tiểu Thất liền
hắng giọng: “Chị Alice!”
Được Tiểu Thất nhắc khéo, Alice mới sực nhớ ra vấn đề
quan trọng của buổi gặp hôm nay, bèn vỗ nhẹ vào trán mình: “Ây da, thật ngại
quá, suýt chút nữa thì tôi quê khuấy mất chuyện chính. Tôi đã nhờ bạn tôi điều
tra rồi, đúng là có một bệnh nhân tên là Trương Đồng Ân, mới được chuyển từ khu
tạm giam sang bệnh viện não khoa. Tuy người đó là bố nuôi của cậu nhưng bạn tôi
nói rằng hình như ông ấy phạm tội gì đó, lại là nhân chứng quan trọng của một
vụ án nên bị quản lý rất nghiêm, còn có cảnh sát trông coi, giám sát nữa. Vốn
dĩ cậu không được phép gặp ông ấy đâu, nhưng vừa hay bạn của tôi lại là bác sĩ
chẩn trị chính cho ông. Đây là danh thiếp của bạn tôi, cậu có thể đến đó, nhờ
bạn tôi giúp đỡ. Tôi đã kể chuyện của cậu cho bạn tôi nghe rồi, tuy rằng không
thể đảm bảo chắc chắn là cậu sẽ được gặp bố nuôi, nhưng ít ra là cũng hi vọng.”
Hàn Tú nhìn Tiểu Thất với ánh mắt vô cùng kinh ngạc,
đến tận tối qua, cô mới biết là anh có bố nuôi, không thể ngờ rằng ông ấy lại
là người như vậy. Chẳng lẽ chuyện anh bị thương tích toàn thân vào hai tháng
trước là có liên quan tới người bố nuôi đó sao?
Tiểu Thất nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn chị. Sau khi giải
quyết xong chuyện này, tôi nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn lực nghiên cứu, điều
chế ra sản phẩm mới cho công ty.”
“Tôi chỉ đợi câu nói này của cậu thôi. Thế nhé, tôi đi
trước đây”. Alice mỉm cười, vẫy tay chào hai người rồi ngồi vào ô tô.
Khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Hàn Tú mới ngập
ngừng nói: “Bố nuôi anh… ông ấy…”
“Em có nhớ bản tin tức lần trước phát trên ti vi
không? Về đường dây buôn bán người ấy!”. Giọng nói của anh rất nhỏ, giống như
phải rất cố gắng mới cất tiếng lên được vậy.
Hàn Tú mở to mắt, không dám tin vào những gì vừa được
nghe.
“Ông không hề tham gia vào việc buôn bán người, ông
chỉ là một người điên nghiên cứu động thực vật mà thôi.”
Một người mê mải nghiên cứu thử nghiệm đến mức ngoài
nghiên cứu ra thì trong mắt không còn thấy bất cứ thứ gì, không phải là điên
thì là gì nữa? Đến khi tỉnh ngộ thì quay đầu lại, vô tình trở thành một gã dao
phủ bàn tay thấm đãm máu người, đến vợ và con gái cũng đã rời bỏ ông mà đi, lẽ
nào người đó không phải là kẻ điên?
Hàn Tú động viên anh: “Chúng ta cứ đến bệnh viện não
khoa thành phố xem sao đã! Nếu không được gặp bố nuôi của anh thì chúng ta có
thể tìm bác sĩ, hỏi thăm tình hình của ông mà.”
“Ừ”. Tiểu Thất gật đầu. Cho dù thế nào đi chăng nữa,
anh cũng muốn gặp lại giáo sư Trương một lần.
(3)
Khi đến bệnh viện, Tiểu Thất hoàn toàn không có ý định
đi tìm người bạn bác sĩ của Alice.
Hàn Tú đọc được suy tính của anh. Người bạn của Alice
chưa chắc đã giúp họ gặp được người cần gặp mà còn có thể đem đến cho họ một số
rắc rối không cần thiết. Cô bèn nói: “Nếu anh thấy không tiện thì khúng ta thử
ra hỏi xem bố anh ở phòng nào. Anh đợi một chút, em sẽ đi hỏi. Anh đưa danh
thiếp của bạn chị Alice cho em!”
Tiểu Thất đưa danh thiếp cho Hàn Tú, nói khẽ: “Em đừng
nhắc đến cái tên Trương Đồng Ân nhé!”
“Vâng”. Hàn Tú cầm tấm danh thiếp rồi đi về phía quầy
lễ tân.
Tới nơi, Hàn Tú liền hỏi cô y tá trực ban rằng bác sĩ
Mã Tuấn Hoa – cái tên in trên danh thiếp – đang ở đâu và được biết, bác sĩ Mã
hiện đang ở khu phòng bệnh số mười của bệnh viện.
Hàn Tú cảm ơn cô y tá rồi quay trở lại bên cạnh Tiểu
Thất, nói: “Bác sĩ Mã đang ở khu phòng bệnh số mười. Có lẽ…”
Cô đang định nói rằng bố nuôi của anh có thể đang ở
đó, nhưng bị anh ngắt lời: “Đi thôi!”
Hai người đi thang máy lên khu phòng bệnh số mười, vừa
bước ra khỏi thang máy, Hàn Tú ngay lập tức