
m là người yêu của Sam Sam. Bởi vì trước mắt quan hệ
yêu đương giữa hai người đó tạm thời chưa xác định rõ ràng được, họ vẫn đang
trong giai đoạn trao đổi tình ý, lúc có lúc không, lúc gần lúc xa, lúc nồng
cháy lúc ảm đạm. Điều khiến Hàn Tú cảm thấy hơi buồn là trong quan hệ nam nữ,
so với Sam Sam, cô chỉ mới tốt nghiệp trường “đại học chữ to”.
Trên chiếc xe còn lại là hai cặp tình nhân khác, đều
là bạn của anh chàng đẹp trai Lạc Tuấn Nam.
Sau gần hai tiếng đồng hồ lái xe, họ bắt đầu tiến vào
một vùng núi hoang sơ, hẻo lánh. Chiếc xe vòng trái, vòng phải trên đường núi,
đi được khoảng mười phút, họ nhìn thấy một ngôi làng chỉ có vài hộ gia đình ở
sát cạnh nhau.
Hàn Tú không khỏi khâm phục mấy người kia khi họ tìm
được chỗ ăn uống ở chốn heo hút này. Cứ nhìn thái độ niềm nở, nhiệt tình của
chú nông dân họ Triệu thì biết, chắc chắn Lạc Tuấn Nam và bạn bè thường xuyên
đến đây chơi.
Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Hàn Tú khi cô vừa
xuống xe là hình ảnh những chú cừu đáng yêu đang chạy nhảy tung tăng ở khắp
nơi. Nhưng nghĩ tới việc lát nữa, một trong số đó sẽ trở thành thức ăn của bọn
họ, Hàn Tú bỗng cảm thấy xót xa. Cô nắm chặt tay Tiểu Thất, nói: “Đột nhiên em
không muốn ăn thịt cừu nữa”. Như thế quá tàn nhẫn!
Tiểu Thất vỗ nhẹ lên tay cô: “Được. Vậy chút nữa, cả
hai chúng ta sẽ không ăn.”
Không để các vị khách phải chờ lâu, chú Triệu nhanh
chóng chọn một con cừu rồi lôi nó lên bàn mổ. Nó kêu lên những tiếng vô cùng
thảm thiết, nghe như đang gọi mẹ vậy!
Người Tiểu Thất đột nhiên cứng đờ lại, sắc mặt chuyển
sang màu trắng bệch. Anh vội bước đến, cản chú Triệu lại: “Xin đừng giết nó!
Chúng tôi không ăn con cừu này nữa, giá của nó bao nhiêu thì tôi vẫn trả chú
bằng ấy.”
Không chỉ chú Triệu mà mấy người đi cùng cũng cảm thấy
kinh ngạc trước hành động của anh.
Lạc Tuấn Nam liền bước tới, vỗ nhẹ lên vài chú Triệu
rồi nói: “Thật ngại quá, hôm nay, chúng tôi chỉ muốn ăn mấy món đơn giản thôi,
nếu có cá hay tôm gì đó thì phiền chú làm cho chúng tôi mấy đĩa. Tiền con cừu
này chúng tôi vẫn trả.”
Những người còn lại nhất loạt hưởng ứng: “Đúng thế,
đúng thế, chú cứ làm mấy món tôm cá, rau dưa đi, như vậy cũng rất tuyệt.”
Hàn Tú kéo tay Sam Sam, nói nhỏ: “Ngại quá, đã làm mọi
người cụt hứng rồi, chỉ là mình cảm thấy hơi tàn nhẫn.”
Sam Sam liền đáp: “Không sao đâu, vừa rồi, mình cũng
cảm thấy thế mà. Nếu thực sự ăn thịt con cừu đó vào bụng, mình nghĩ tối nay
mình sẽ gặp ác mộng mất.”
(3)
Trong khi vợ chồng chú Triệu nấu nướng, bọn họ đi từ
sau nhà chú Triệu, men theo đường đồi đến hồ nước. Không lâu sau, họ đã tới
nơi, không khỏi sững sờ khi được tận mắt ngắm nhìn mặt hồ rộng lớn, xanh biếc
như ngọc.
Trừ Tiểu Thất và Hàn Tú ra, những người còn lại đều
tìm chỗ thay đồ tắm rồi thả mình vào dòng nước mát mẻ trong hồ.
Tay trong tay, Tiểu Thất và Hàn Tú dạo bước trên con
đường ven hồ.
“Đều tại em đã hại anh làm mọi người mất hứng”. Hàn Tú
thở dài.
Tiểu Thất cau mày: “Chẳng liên quan gì đến em đâu, là
do anh không thể chịu được. Ánh mắt của con cừu đó trông vô cùng đáng thương,
khiến anh bất giác nhớ tới một số người.”
Nhìn chú Triệu cầm con dao sáng lóe, nghe tiếng mài
dao đáng sợ, rồi nhìn hình ảnh con cừu không ngừng kêu la thảm thiết, tất cả đã
khiến anh mường tượng đến khoảnh khắc con dao phẫu thuật di chuyển trên thân
thể mình. Anh nằm trên bàn mổ, không động đậy được, chỉ có thể mở mắt nhìn con
dao đó hạ xuống, rạch vào lồng ngực, vào ổ bụng, moi hết tất cả lục phủ ngũ
tạng của anh ra, máu mé vung vãi khắp nơi…
Anh bất giác đưa tay sờ lên ngực, nơi trái tim đang thắt
lại, cảm giác hoảng loạng, sợ hãi đến nghẹn thở chiếm lĩnh mọi ngọc ngách trên
cơ thể anh.
Nếu không phải đã thoát khỏi nơi đáng sợ đó thì số
phận của anh chắc chắn sẽ giống như con cừu khi nãy. Tất cả sinh linh trong
phòng thí nghiệm đều vô tội, nhưng chỉ vì sự tham lam, ích kỉ của một số kẻ mà
tất cả đều trở thành những chú cừu mềm yếu, đáng thương.
“Đúng vậy, nếu cứ đứng đó mà nhìn nó bị mổ bụng moi
tim, đừng nói là ăn, sau này, mỗi lần nhớ lại, em sẽ cảm thấy bất an trong
lòng”. Hàn Tú mím môi.
Tiểu Thất nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt trầm lặng mà
sâu thẳm.
Đi hết con đường, họ liền leo lên ngọn đồi nhỏ. Trước
mắt hai người là cả một cánh rừng cây cối xanh tươi, rậm rạp, họ bước mãi cho
tới khi lên đến đỉnh đồi, nhìn về phía xa, hồ nước rộng lớn màu xanh ngọc như
thu cả vào tầm mắt.
“Muốn trèo lên cây bằng đôi chân trần,
ngân nga hát
Rất nhiều sự vật đều thu nhỏ lại
Những tâm sự kìm nén trong lòng hãy thả
trôi đi!
Hãy để ông mặt trời chiếu rọi khuôn mặt
ửng hồng!
Muốn được thổi còi, ngân nga câu hát trên
cây
Nhìn ngắm con tàu đang chạy về phương xa
Có thể nhanh chóng vượt qua địa đạo xuyên
núi
Khi trên cây còn trống, anh có muốn ở bên
em không?”
Hàn Tú vừa cất tiếng hát vừa nghiêng đầu nhìn Tiểu
Thất cười.
Tiểu Thất đột nhiên kéo cô đi thẳng rồi dừng lại trước
một cái cây vừa thấp vừa to rậm, cành cây cong cong,